Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu
Chương 8: Làm Mối
Túy Cai Ngoạn Tử
21/09/2021
Vương Đại Tráng nhìn bóng lưng Cổ Na, anh ta lấy quả trứng gà ở trong túi ra, vừa bóc vỏ cho trứng vào miệng, vừa đau khổ đi về nhà, thôi xong, anh ta hết cơ hội rồi.
“Thằng nhóc đó nói gì với em thế?” Cổ Hành Vũ gạn hỏi.
Cổ Na kể không sót một chữ những gì đối phương và mình đã nói, sau cùng còn nhẹ ngẩng đầu vui vẻ kể công: “Em không hề lấy ăn đâu.”
Cổ Hành Vũ và Cổ Hành Lôi nhìn nhau, cả hai cùng cười, rất yên tâm và cũng có “cảm giác làm anh” một cách kỳ lạ.
“Như này mới phải, sau này còn gặp loại người như vậy, em cứ đi đi, mặc kệ bọn họ, nếu muốn ăn gì, bọn anh sẽ làm cho em.”
“Đúng! Chẳng phải chỉ là trứng thôi sao? Bây giờ bọn anh sẽ đi lấy!” Cổ Hành Vũ vỗ ngực nói lớn.
Việc đồng áng đã làm gần xong, không cần mọi người phải chen nhau làm nữa, mấy công hôm nay của bọn họ trừ hai tiếng mới nãy ra thì đều để phần buổi chiều, bây giờ vẫn còn lâu mới đến giờ cơm trưa, vừa hay có thể “lang thang” khắp nơi.
Cổ Na tò mò đi theo bọn họ đến núi, dẫn theo Cổ Na nên hai anh em cũng không vào núi lớn mà chỉ loanh quanh ở cánh rừng phía trước núi. Cổ Na nghe thấy tiếng chim hót véo von, khóe miệng mỉm cười.
“Em đã tìm ra lâu rồi, còn đánh dấu nữa.” Cổ Hành Lôi vừa đi về phía trước, vừa đắc ý nói.
Cổ Hành Vũ vừa quan sát bốn phía vừa đi theo: “Em đánh dấu khi nào?”
“Hôm kia.”
“Hừ, lâu như vậy, bị tên khác bắt mất lâu rồi.”
Chính xác, bọn họ đang định moi tổ chim.
“Cái cây đó cao lắm, chắc chắn vẫn còn.” Cổ Hành Lôi ra vẻ tự tin.
Kết quả đến trước mấy cái cây có đánh dấu, thấy trên cành cây có dấu vết có người từng trèo, Cổ Hành Lôi thất vọng: “Em tưởng không ai trèo lên được chứ.”
Cổ Na thấy bọn họ khá thất vọng, vội nói: “Chúng ta đến chỗ khác xem thử đi, em nghe bác gái nói tầm này đang là thời điểm mọc nấm tươi.” Cổ Na không biết nấm tươi có vị gì, nhưng bác gái đã nói lấy nấm tươi nấu canh là tươi ngon nhất.
“Cũng được, chúng ta đi xem thử.”
Cùng lúc bọn họ đi dạo trên núi, bà cụ Cổ đang nói chuyện với một người phụ nữ trung niên ở nhà chính.
“Bà chị này, em nói chị cứ yên tâm với người này, trên cậu ấy có một người anh, chị dâu cũng là người dịu dàng, dưới có hai em gái, bọn họ sớm muộn gì cũng đi lấy chồng, đợi cháu gái gả sang, căn nhà đó trống hoác, vừa to vừa tiện.” Bà mối nổi tiếng, thím Hạ, vừa nhìn sắc mặt bà cụ Cổ vừa cười tít mắt nói.
…
Bà cụ Cổ nghe xong thì trong lòng có hơi dao động, nhưng vẫn muốn tìm hiểu thêm: “Hai đứa em đó bao nhiêu tuổi rồi?”
Mặt thím Hạ hơi cứng lại, khẽ ho một tiếng rồi đáp: “Đứa lớn chín tuổi, đứa nhỏ tám tuổi.”
Thấy sắc mặt bà cụ Cổ dần đổi, bà ta lại vội bổ sung: “Trẻ con lớn nhanh, cũng ít năm nữa là lấy chồng rồi, con dâu cả và mẹ chồng đều là người hiền lành cả.” Cô em chồng gì đó đều sẽ đi lấy chồng, quan trọng là xem mẹ chồng và chị dâu tương lai như thế nào mới là thật.
Lời thím Hạ nói tất nhiên bà cụ Cổ nghe hiểu, nhưng trong lòng bà cụ vẫn hơi khó chịu: “Tôi nghe nói đàn ông nhà họ Trương đều thích uống rượu phải không?”
Bà cụ Cổ mím môi, bà không bao giờ vừa ý đàn ông uống rượu, có rất nhiều người sau khi uống nếu không phải khoác lác thì sẽ đánh vợ đánh con: “Chuyện này để chúng tôi nghĩ thêm, phiền bà đã đến.”
Lời này có ý tiễn khách, thím Hạ hơi không vui: “Chị à, không phải em nói chứ Cổ Na nhà chị giỏi giang, nhưng dù gì cũng là trẻ mồ côi mà.”
Đối với người ngoài, Cổ Na đã mang họ Cổ, vậy hiển nhiên không còn quan hệ gì với nhà cha đẻ nữa rồi, không có quan hệ vậy nghĩa là không có nhà mẹ đẻ, không có nhà mẹ đẻ thì cũng không còn trông mong gì vào của hồi môn nữa.
Hai chữ “mồ côi” khiến bà cụ Cổ vừa đuổi vừa tiễn thím Hạ ra đến tận cổng, thím Hạ tức giận nhìn cánh cổng đóng lại, cuối cùng căm phẫn nhổ một bãi nước bọt, sau khi chửi thầm mấy câu, kéo váy bước đi nhanh.
Lúc đám người Cổ Na về tới vừa hay nhìn thấy cảnh này. Sắc mặt hai anh em Cổ Hành Vũ lập tức trở nên khó coi, thím Hạ không ngờ hành động của mình bị người nhà họ Cổ nhìn thấy, nhưng nghĩ lại bản thân là bậc trưởng bối, bà ta cũng không sợ đám cháu con này sẽ làm gì, sau khi thấy Cổ Na thì cười tít mắt đi đến chỗ cô.
“Thằng nhóc đó nói gì với em thế?” Cổ Hành Vũ gạn hỏi.
Cổ Na kể không sót một chữ những gì đối phương và mình đã nói, sau cùng còn nhẹ ngẩng đầu vui vẻ kể công: “Em không hề lấy ăn đâu.”
Cổ Hành Vũ và Cổ Hành Lôi nhìn nhau, cả hai cùng cười, rất yên tâm và cũng có “cảm giác làm anh” một cách kỳ lạ.
“Như này mới phải, sau này còn gặp loại người như vậy, em cứ đi đi, mặc kệ bọn họ, nếu muốn ăn gì, bọn anh sẽ làm cho em.”
“Đúng! Chẳng phải chỉ là trứng thôi sao? Bây giờ bọn anh sẽ đi lấy!” Cổ Hành Vũ vỗ ngực nói lớn.
Việc đồng áng đã làm gần xong, không cần mọi người phải chen nhau làm nữa, mấy công hôm nay của bọn họ trừ hai tiếng mới nãy ra thì đều để phần buổi chiều, bây giờ vẫn còn lâu mới đến giờ cơm trưa, vừa hay có thể “lang thang” khắp nơi.
Cổ Na tò mò đi theo bọn họ đến núi, dẫn theo Cổ Na nên hai anh em cũng không vào núi lớn mà chỉ loanh quanh ở cánh rừng phía trước núi. Cổ Na nghe thấy tiếng chim hót véo von, khóe miệng mỉm cười.
“Em đã tìm ra lâu rồi, còn đánh dấu nữa.” Cổ Hành Lôi vừa đi về phía trước, vừa đắc ý nói.
Cổ Hành Vũ vừa quan sát bốn phía vừa đi theo: “Em đánh dấu khi nào?”
“Hôm kia.”
“Hừ, lâu như vậy, bị tên khác bắt mất lâu rồi.”
Chính xác, bọn họ đang định moi tổ chim.
“Cái cây đó cao lắm, chắc chắn vẫn còn.” Cổ Hành Lôi ra vẻ tự tin.
Kết quả đến trước mấy cái cây có đánh dấu, thấy trên cành cây có dấu vết có người từng trèo, Cổ Hành Lôi thất vọng: “Em tưởng không ai trèo lên được chứ.”
Cổ Na thấy bọn họ khá thất vọng, vội nói: “Chúng ta đến chỗ khác xem thử đi, em nghe bác gái nói tầm này đang là thời điểm mọc nấm tươi.” Cổ Na không biết nấm tươi có vị gì, nhưng bác gái đã nói lấy nấm tươi nấu canh là tươi ngon nhất.
“Cũng được, chúng ta đi xem thử.”
Cùng lúc bọn họ đi dạo trên núi, bà cụ Cổ đang nói chuyện với một người phụ nữ trung niên ở nhà chính.
“Bà chị này, em nói chị cứ yên tâm với người này, trên cậu ấy có một người anh, chị dâu cũng là người dịu dàng, dưới có hai em gái, bọn họ sớm muộn gì cũng đi lấy chồng, đợi cháu gái gả sang, căn nhà đó trống hoác, vừa to vừa tiện.” Bà mối nổi tiếng, thím Hạ, vừa nhìn sắc mặt bà cụ Cổ vừa cười tít mắt nói.
…
Bà cụ Cổ nghe xong thì trong lòng có hơi dao động, nhưng vẫn muốn tìm hiểu thêm: “Hai đứa em đó bao nhiêu tuổi rồi?”
Mặt thím Hạ hơi cứng lại, khẽ ho một tiếng rồi đáp: “Đứa lớn chín tuổi, đứa nhỏ tám tuổi.”
Thấy sắc mặt bà cụ Cổ dần đổi, bà ta lại vội bổ sung: “Trẻ con lớn nhanh, cũng ít năm nữa là lấy chồng rồi, con dâu cả và mẹ chồng đều là người hiền lành cả.” Cô em chồng gì đó đều sẽ đi lấy chồng, quan trọng là xem mẹ chồng và chị dâu tương lai như thế nào mới là thật.
Lời thím Hạ nói tất nhiên bà cụ Cổ nghe hiểu, nhưng trong lòng bà cụ vẫn hơi khó chịu: “Tôi nghe nói đàn ông nhà họ Trương đều thích uống rượu phải không?”
Bà cụ Cổ mím môi, bà không bao giờ vừa ý đàn ông uống rượu, có rất nhiều người sau khi uống nếu không phải khoác lác thì sẽ đánh vợ đánh con: “Chuyện này để chúng tôi nghĩ thêm, phiền bà đã đến.”
Lời này có ý tiễn khách, thím Hạ hơi không vui: “Chị à, không phải em nói chứ Cổ Na nhà chị giỏi giang, nhưng dù gì cũng là trẻ mồ côi mà.”
Đối với người ngoài, Cổ Na đã mang họ Cổ, vậy hiển nhiên không còn quan hệ gì với nhà cha đẻ nữa rồi, không có quan hệ vậy nghĩa là không có nhà mẹ đẻ, không có nhà mẹ đẻ thì cũng không còn trông mong gì vào của hồi môn nữa.
Hai chữ “mồ côi” khiến bà cụ Cổ vừa đuổi vừa tiễn thím Hạ ra đến tận cổng, thím Hạ tức giận nhìn cánh cổng đóng lại, cuối cùng căm phẫn nhổ một bãi nước bọt, sau khi chửi thầm mấy câu, kéo váy bước đi nhanh.
Lúc đám người Cổ Na về tới vừa hay nhìn thấy cảnh này. Sắc mặt hai anh em Cổ Hành Vũ lập tức trở nên khó coi, thím Hạ không ngờ hành động của mình bị người nhà họ Cổ nhìn thấy, nhưng nghĩ lại bản thân là bậc trưởng bối, bà ta cũng không sợ đám cháu con này sẽ làm gì, sau khi thấy Cổ Na thì cười tít mắt đi đến chỗ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.