Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu
Chương 43: Tấm Lòng
Túy Cai Ngoạn Tử
28/09/2021
Ngồi nói chuyện với nhau, Lý Đại Yến nói lý do bà cụ Lý đến cho cô nghe.
“Cháu gái nhỏ nhà bác đang bàn chuyện kết hôn với thằng nhóc nhà họ Trịnh, lúc đầu còn tính tháng này gặp mặt, kết quả chuyện giữa nhà họ Chu và nhà họ Liêu truyền khắp làng, mẹ bác lo lắng nên tới xem tình hình một chút.”
Bây giờ chuyện này đồn thổi khắp gần xa, bà cụ Lý cũng sợ mắt nhìn người của mình không tốt, nhìn sai người thế nên mới tới đây coi xem người ta thế nào rồi tính tiếp, thuận tiện đến thăm con gái luôn.
“Đây là điều nên làm.” Chương Xuân Hoa liên tục gật đầu: “Hôm nay tôi gặp chị Lưu, chị ấy cũng hối hận lắm, bảo là nếu lúc trước quan sát nhà họ Liêu cẩn thận hơn thì chuyện của Lưu Phân sẽ tốt hơn nhiều rồi.”
Cổ Na chen miệng nói: “May mắn ông trời có mắt, khiến người nọ lộ mặt thật, đối với chị Lưu Phân mà nói cũng coi như đây là một chuyện tốt.”
“Cháu nói cũng đúng.” Lý Đại Yến liên tục gật đầu.
Bữa tối nhà họ Cổ vô cùng náo nhiệt, không giống với tình thế ngày thường khi cánh đàn ông nói nhiều hơn, hôm nay bà cụ Cổ là chủ tiệc, Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến phụ họa theo, còn Cổ Na lúc thì nói chuyện với các anh lúc lại quay qua trò chuyện với các bác và bà ngoại, xem ra cô là người bận rộn nhất.
Không dễ gì mới kết thúc bữa cơm, Cổ Thành Trung và ông cụ Cổ nối đuôi nhau đi dạo quanh thôn, còn Cổ Thành Nhân đương nhiên là không dám đi, dù sao người tới cũng là nhà cha mẹ vợ ông ta.
Sau khi dọn dẹp xong, Cổ Na không vào nhà chính nói chuyện với các bà mà ở trong sân xem các anh đẽo gỗ.
“Cổ Na!”
Nghe được tiếng gọi của người bên ngoài, Cổ Hành Phong suýt chút nữa đẽo trúng tay mình, đôi chân dài của anh ta bước trước một bước đi ra mở cửa.
Trên tay Lưu Phân bưng một cái bát to, dù có đậy một cái nắp gỗ lên trên cũng không thể che được mùi hương thơm lừng trong bát, cô ấy và Cổ Hành Phong đứng nhìn nhau như vậy thì có chút xấu hổ, lúc Cổ Na bước lại gần mới thở phào nhẹ nhõm được.
“Đây là cá chị làm, hồi chiều em mang qua nhiều quá nên chị đem một ít qua đây, nhân tiện để em nếm thử tay nghề của chị luôn.”
Cô ấy vừa nói vừa đưa cái bát cho Cổ Na, Cổ Na cầm được bát lại nhanh chóng nhét nó vào tay Cổ Hành Phong, Cổ Hành Phong giữ cái bát thật chặt trong tay.
Cổ Na kéo Lưu Phân vào trong sân: “Chị đến đúng lúc lắm, vào xem các anh em học đến đâu rồi này.”
Lưu Phân cũng biết việc các anh nhà họ Cổ học điêu khắc với Cổ Na, cô ấy nghe thấy tiếng cười đùa trong nhà chính thì vội vàng kéo tay Cổ Na lại: “Trong nhà em có khách à? Hay là để mai rồi nói chuyện cũng được.”
Lúc này Cổ Hành Phong đã bưng nước bạc hà mát lạnh mà bà cụ Cổ làm ra: “Là bà cụ Lý đến thăm, cô và tiểu Na cứ trò chuyện với nhau đi, nào uống miếng nước.”
Cổ Hành Vũ cũng nhanh tay lẹ mắt lấy ghế đẩu ra cho Lưu Phân, Lưu Phân thấy thế cũng không từ chối nữa, cô ấy ngồi xuống.
“Không phải lần trước chị hỏi em cuốn sách kia đọc xong chưa à? Em xem xong rồi, đợi chút nữa chị cầm về xem đi nhé.” Cổ Na nhớ tới chuyện Lưu Phân muốn mượn sách nên nói.
Trên mặt Lưu Phân hiện lên vẻ vui mừng: “Nhanh thế đã xem xong rồi?”
La Đan Đan cũng đã đồng ý cho cô ấy mượn sách, ba người vốn đã thân thiết với nhau giờ thân lại càng thêm thân.
Cổ Na còn cảm thấy mình đọc cũng chẳng nhanh lắm: “Xem xong rồi, em đang chuẩn bị học sách khác, đợi đến khi học xong em sẽ chỉ lại cho các anh, thế là em lại được làm cô giáo.”
Vừa nghĩ tới việc ba anh của mình “kiếm ăn” dưới tay mình thì tâm trạng Cổ Na phơi phới hẳn.
Lưu Phân cười khúc khích, đến khi nhìn thấy Cổ Hành Phong đang ngây ngốc nhìn mình, cô ấy lại vội vàng quay đầu sang chỗ khác, kiếm đại một cái cớ cầm sách về nhà.
Cổ Hành Vũ thở dài: “Anh cả à, anh đừng có nhìn chằm chằm người ta như vậy chứ.”
Cổ Hành Phong không nói gì nhưng mặt lại hơi nóng lên: “Để anh đi chia cá khô.”
“Đưa cho các bà chút là được rồi, bọn em không ăn, anh cứ giữ lại từ từ ăn đi.” Cổ Hành Vũ chớp chớp mắt với Cổ Hành Phong, Cổ Na cũng không có ý kiến gì.
Sáng sớm hôm sau, Cổ Na và các anh ra sau núi, còn bà cụ Cổ lấy lý do đưa bà cụ Lý đi dạo để lượn quanh khu vực gần nhà họ Trịnh vài vòng, cũng hên là họ may mắn nên nhìn thấy Trịnh Hưng Dân.
Tuổi tác của Trịnh Hưng Dân cũng ngang Cổ Hành Phong, trong nhà đứng thứ ba, học hành được mấy năm, là người rất trung hậu thật thà, dáng người cao to, lúc làm việc có thể sánh bằng hai người.
“Cháu gái nhỏ nhà bác đang bàn chuyện kết hôn với thằng nhóc nhà họ Trịnh, lúc đầu còn tính tháng này gặp mặt, kết quả chuyện giữa nhà họ Chu và nhà họ Liêu truyền khắp làng, mẹ bác lo lắng nên tới xem tình hình một chút.”
Bây giờ chuyện này đồn thổi khắp gần xa, bà cụ Lý cũng sợ mắt nhìn người của mình không tốt, nhìn sai người thế nên mới tới đây coi xem người ta thế nào rồi tính tiếp, thuận tiện đến thăm con gái luôn.
“Đây là điều nên làm.” Chương Xuân Hoa liên tục gật đầu: “Hôm nay tôi gặp chị Lưu, chị ấy cũng hối hận lắm, bảo là nếu lúc trước quan sát nhà họ Liêu cẩn thận hơn thì chuyện của Lưu Phân sẽ tốt hơn nhiều rồi.”
Cổ Na chen miệng nói: “May mắn ông trời có mắt, khiến người nọ lộ mặt thật, đối với chị Lưu Phân mà nói cũng coi như đây là một chuyện tốt.”
“Cháu nói cũng đúng.” Lý Đại Yến liên tục gật đầu.
Bữa tối nhà họ Cổ vô cùng náo nhiệt, không giống với tình thế ngày thường khi cánh đàn ông nói nhiều hơn, hôm nay bà cụ Cổ là chủ tiệc, Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến phụ họa theo, còn Cổ Na lúc thì nói chuyện với các anh lúc lại quay qua trò chuyện với các bác và bà ngoại, xem ra cô là người bận rộn nhất.
Không dễ gì mới kết thúc bữa cơm, Cổ Thành Trung và ông cụ Cổ nối đuôi nhau đi dạo quanh thôn, còn Cổ Thành Nhân đương nhiên là không dám đi, dù sao người tới cũng là nhà cha mẹ vợ ông ta.
Sau khi dọn dẹp xong, Cổ Na không vào nhà chính nói chuyện với các bà mà ở trong sân xem các anh đẽo gỗ.
“Cổ Na!”
Nghe được tiếng gọi của người bên ngoài, Cổ Hành Phong suýt chút nữa đẽo trúng tay mình, đôi chân dài của anh ta bước trước một bước đi ra mở cửa.
Trên tay Lưu Phân bưng một cái bát to, dù có đậy một cái nắp gỗ lên trên cũng không thể che được mùi hương thơm lừng trong bát, cô ấy và Cổ Hành Phong đứng nhìn nhau như vậy thì có chút xấu hổ, lúc Cổ Na bước lại gần mới thở phào nhẹ nhõm được.
“Đây là cá chị làm, hồi chiều em mang qua nhiều quá nên chị đem một ít qua đây, nhân tiện để em nếm thử tay nghề của chị luôn.”
Cô ấy vừa nói vừa đưa cái bát cho Cổ Na, Cổ Na cầm được bát lại nhanh chóng nhét nó vào tay Cổ Hành Phong, Cổ Hành Phong giữ cái bát thật chặt trong tay.
Cổ Na kéo Lưu Phân vào trong sân: “Chị đến đúng lúc lắm, vào xem các anh em học đến đâu rồi này.”
Lưu Phân cũng biết việc các anh nhà họ Cổ học điêu khắc với Cổ Na, cô ấy nghe thấy tiếng cười đùa trong nhà chính thì vội vàng kéo tay Cổ Na lại: “Trong nhà em có khách à? Hay là để mai rồi nói chuyện cũng được.”
Lúc này Cổ Hành Phong đã bưng nước bạc hà mát lạnh mà bà cụ Cổ làm ra: “Là bà cụ Lý đến thăm, cô và tiểu Na cứ trò chuyện với nhau đi, nào uống miếng nước.”
Cổ Hành Vũ cũng nhanh tay lẹ mắt lấy ghế đẩu ra cho Lưu Phân, Lưu Phân thấy thế cũng không từ chối nữa, cô ấy ngồi xuống.
“Không phải lần trước chị hỏi em cuốn sách kia đọc xong chưa à? Em xem xong rồi, đợi chút nữa chị cầm về xem đi nhé.” Cổ Na nhớ tới chuyện Lưu Phân muốn mượn sách nên nói.
Trên mặt Lưu Phân hiện lên vẻ vui mừng: “Nhanh thế đã xem xong rồi?”
La Đan Đan cũng đã đồng ý cho cô ấy mượn sách, ba người vốn đã thân thiết với nhau giờ thân lại càng thêm thân.
Cổ Na còn cảm thấy mình đọc cũng chẳng nhanh lắm: “Xem xong rồi, em đang chuẩn bị học sách khác, đợi đến khi học xong em sẽ chỉ lại cho các anh, thế là em lại được làm cô giáo.”
Vừa nghĩ tới việc ba anh của mình “kiếm ăn” dưới tay mình thì tâm trạng Cổ Na phơi phới hẳn.
Lưu Phân cười khúc khích, đến khi nhìn thấy Cổ Hành Phong đang ngây ngốc nhìn mình, cô ấy lại vội vàng quay đầu sang chỗ khác, kiếm đại một cái cớ cầm sách về nhà.
Cổ Hành Vũ thở dài: “Anh cả à, anh đừng có nhìn chằm chằm người ta như vậy chứ.”
Cổ Hành Phong không nói gì nhưng mặt lại hơi nóng lên: “Để anh đi chia cá khô.”
“Đưa cho các bà chút là được rồi, bọn em không ăn, anh cứ giữ lại từ từ ăn đi.” Cổ Hành Vũ chớp chớp mắt với Cổ Hành Phong, Cổ Na cũng không có ý kiến gì.
Sáng sớm hôm sau, Cổ Na và các anh ra sau núi, còn bà cụ Cổ lấy lý do đưa bà cụ Lý đi dạo để lượn quanh khu vực gần nhà họ Trịnh vài vòng, cũng hên là họ may mắn nên nhìn thấy Trịnh Hưng Dân.
Tuổi tác của Trịnh Hưng Dân cũng ngang Cổ Hành Phong, trong nhà đứng thứ ba, học hành được mấy năm, là người rất trung hậu thật thà, dáng người cao to, lúc làm việc có thể sánh bằng hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.