Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu
Chương 45: Tinh Năng
Túy Cai Ngoạn Tử
28/09/2021
Ba người Cổ Hành Phong lập tức chạy đến gần Cổ Na chuẩn bị kéo người đi nhưng Cổ Na vẫn không nhúc nhích, chân vẫn giẫm lên người Chu Vọng: “Anh nói xem, hôm nay anh muốn liều một trận sống chết với lợn rừng hay là vui vẻ quên chuyện này đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết?”
Chu Vọng sợ đến mức sắp tè cả ra quần, cũng không biết lấy sức lực từ đâu mà bò dậy: “Chưa từng xảy ra gì hết!”
Nói xong anh ta nghiêng nghiêng ngả ngả cùng nhóm anh em của mình chạy xuống núi.
“Tiểu Na, chúng ta mau đi thôi!”
Vẻ mặt Cổ Hành Phong rất nghiêm túc, Cổ Hành Lôi đeo giỏ lên vai chuẩn bị chạy, Cổ Na chỉ tay về phía mấy gốc cây lớn xung quanh sau đó chọn một cây, nhẹ nhàng trèo lên: “Trèo lên cây là được!”
Mọi người thấy thế thì cũng vội vàng tự tìm một cái cây trèo lên.
Đến khi mọi người trèo đến một độ cao nhất định thì ba con lợn rừng cũng chạy tới chỗ ban nãy bọn họ mới đứng, nhóm người Cổ Hành Phong không hề nhận ra mắt ba con lợn rừng đó không hề có hồn, giống như đã bị thứ gì đó điều khiển chạy đến đây, Cổ Na cong môi lại tạo ra những âm thanh kỳ quái.
Cổ Hành Lôi sợ đến nỗi tim như ngừng đập nhưng bọn họ phát hiện có hai con lợn rừng vừa chạy đến nơi lại quay đầu chạy về, chỉ còn một con vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ thỉnh thoảng gừ gừ mấy tiếng.
Cổ Na rút con dao dắt bên hông ra, nhảy thẳng xuống lưng con lợn rừng đó.
“Tiểu Na!”
Cổ Hành Phong sợ đến mức mặt mũi trắng nhợt, lớn tiếng kêu lên.
“Phập” một tiếng, một dòng máu loãng chảy xuống dọc theo con dao cắm vào cổ họng con lợn rừng, Cổ Na nhảy xuống mặt đất, con lợn rừng mới lấy lại được chút ý thức ngay sau đó đã kêu gào thảm thiết mấy tiếng sau đó ngã xuống đất.
Cổ Na thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu nhìn mấy người anh trai đang há hốc mồm ngồi trên cây của mình: “Xuống giúp em với.”
Mặt cô trắng bệch, trông có vẻ rất yếu ớt.
Cổ Hành Lôi là người đầu tiên xuống đất, anh ta đỡ lấy cơ thể Cổ Na, vội vàng nói: “Em không sao chứ?”
Mặc dù Cổ Hành Vũ cũng lo lắng cho cô nhưng vẫn bước tới xem tình hình con lợn rừng trước, sau khi chắc chắn nó đã chết anh ta mới đi tới chỗ Cổ Na, Cổ Hành Phong lấy một siêu nước trong giỏ ra đút Cổ Na uống.
Nhưng sắc mặt Cổ Na vẫn không khá lên ngược lại càng trắng hơn trước.
Ba người sợ hãi, Cổ Hành Lôi trực tiếp kéo cô lên lưng: “Em cõng tiểu Na về nhà rồi gọi người đến, hai người nghĩ cách giấu lợn rừng đi, nếu có con to hơn tìm đến thì cứ leo lên cây mà trốn!”
“Được, đi từ từ thôi!”
Cổ Hành Phong biết bây giờ chỉ có cách này thôi nên không thể làm gì khác hơn là lên tiếng dặn dò.
“Tiểu Na em đừng sợ, chúng ta về đến nhà ngay thôi.”
Cổ Hành Lôi bước rất nhanh, dọc đường vẫn luôn nói chuyện với Cổ Na, anh ta rất sợ Cổ Na xảy ra chuyện.
Cổ Na chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, đầu váng mắt hoa, thật sự là không thể dùng tinh năng, mặc dù quá trình dung hợp của cô với thân thể nguyên chủ rất thuận lợi nhưng dù sao chỉ là cơ thể của người bình thường, không thể chống lại phản phệ khi sử dụng tinh năng.
“Em chỉ hơi sợ thôi, không sao cả đâu.”
Cổ Na cố gắng nói một câu hoàn chỉnh.
Cổ Hành Lôi nhớ tới cảnh tượng ban nãy thì cũng nghĩ Cổ Na bị dọa sợ, nhưng em ấy làm vậy là để đảm bảo an toàn cho các anh, hai mắt anh ta cay cay: “Vậy thì tốt, về nhà nói bà luộc cho em mấy quả trứng ăn cho đỡ sợ nhé.”
Cổ Na nhắm mắt lại, ừ một tiếng.
Cô đã quá kích động, biết thế đã không dùng tinh năng dụ lợn rừng tới dọa đám người Chu Vọng đó rồi.
Tinh năng là một loại năng lực của người ngoài hành tinh, không phải bất cứ người ngoài hành tinh nào cũng có loại năng lực này, tinh năng của Cổ Na là năng lực mê hoặc, khi năng lực chưa mạnh đã có thể khống chế côn trùng hoặc các đồ vật lớn nhỏ khác, năng lực đủ mạnh thì cho dù là một tòa nhà cao tầng cũng có thể điều khiển nó chạy đi chạy lại như động vật.
Tinh năng của Cổ Na có công dụng lớn nhất là khống chế hành vi kẻ thù, nhưng lại có điều kiện là phải đứng gần nhìn thẳng vào mắt đối phương trọn một phút đồng hồ, cũng bởi vì điều đó nên tinh năng của cô cũng không được coi trọng.
Bởi vì một phút thật sự quá lâu.
Tiếng hét chói tai của Chu Vọng lúc chạy xuống núi đã dọa sợ những người nhặt củi khác ở lưng chừng núi.
“Chu Vọng anh la hét ầm ĩ cái gì vậy!”
Chu Vọng làm gì rảnh mà để ý đến họ, anh ta chạy thẳng vào trong thôn, cũng may mấy người còn lại tuy hoảng sợ những vẫn đáp lại: “Có lợn rừng! Có rất nhiều rất nhiều lợn rừng xuất hiện!”
Chu Vọng sợ đến mức sắp tè cả ra quần, cũng không biết lấy sức lực từ đâu mà bò dậy: “Chưa từng xảy ra gì hết!”
Nói xong anh ta nghiêng nghiêng ngả ngả cùng nhóm anh em của mình chạy xuống núi.
“Tiểu Na, chúng ta mau đi thôi!”
Vẻ mặt Cổ Hành Phong rất nghiêm túc, Cổ Hành Lôi đeo giỏ lên vai chuẩn bị chạy, Cổ Na chỉ tay về phía mấy gốc cây lớn xung quanh sau đó chọn một cây, nhẹ nhàng trèo lên: “Trèo lên cây là được!”
Mọi người thấy thế thì cũng vội vàng tự tìm một cái cây trèo lên.
Đến khi mọi người trèo đến một độ cao nhất định thì ba con lợn rừng cũng chạy tới chỗ ban nãy bọn họ mới đứng, nhóm người Cổ Hành Phong không hề nhận ra mắt ba con lợn rừng đó không hề có hồn, giống như đã bị thứ gì đó điều khiển chạy đến đây, Cổ Na cong môi lại tạo ra những âm thanh kỳ quái.
Cổ Hành Lôi sợ đến nỗi tim như ngừng đập nhưng bọn họ phát hiện có hai con lợn rừng vừa chạy đến nơi lại quay đầu chạy về, chỉ còn một con vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ thỉnh thoảng gừ gừ mấy tiếng.
Cổ Na rút con dao dắt bên hông ra, nhảy thẳng xuống lưng con lợn rừng đó.
“Tiểu Na!”
Cổ Hành Phong sợ đến mức mặt mũi trắng nhợt, lớn tiếng kêu lên.
“Phập” một tiếng, một dòng máu loãng chảy xuống dọc theo con dao cắm vào cổ họng con lợn rừng, Cổ Na nhảy xuống mặt đất, con lợn rừng mới lấy lại được chút ý thức ngay sau đó đã kêu gào thảm thiết mấy tiếng sau đó ngã xuống đất.
Cổ Na thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu nhìn mấy người anh trai đang há hốc mồm ngồi trên cây của mình: “Xuống giúp em với.”
Mặt cô trắng bệch, trông có vẻ rất yếu ớt.
Cổ Hành Lôi là người đầu tiên xuống đất, anh ta đỡ lấy cơ thể Cổ Na, vội vàng nói: “Em không sao chứ?”
Mặc dù Cổ Hành Vũ cũng lo lắng cho cô nhưng vẫn bước tới xem tình hình con lợn rừng trước, sau khi chắc chắn nó đã chết anh ta mới đi tới chỗ Cổ Na, Cổ Hành Phong lấy một siêu nước trong giỏ ra đút Cổ Na uống.
Nhưng sắc mặt Cổ Na vẫn không khá lên ngược lại càng trắng hơn trước.
Ba người sợ hãi, Cổ Hành Lôi trực tiếp kéo cô lên lưng: “Em cõng tiểu Na về nhà rồi gọi người đến, hai người nghĩ cách giấu lợn rừng đi, nếu có con to hơn tìm đến thì cứ leo lên cây mà trốn!”
“Được, đi từ từ thôi!”
Cổ Hành Phong biết bây giờ chỉ có cách này thôi nên không thể làm gì khác hơn là lên tiếng dặn dò.
“Tiểu Na em đừng sợ, chúng ta về đến nhà ngay thôi.”
Cổ Hành Lôi bước rất nhanh, dọc đường vẫn luôn nói chuyện với Cổ Na, anh ta rất sợ Cổ Na xảy ra chuyện.
Cổ Na chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, đầu váng mắt hoa, thật sự là không thể dùng tinh năng, mặc dù quá trình dung hợp của cô với thân thể nguyên chủ rất thuận lợi nhưng dù sao chỉ là cơ thể của người bình thường, không thể chống lại phản phệ khi sử dụng tinh năng.
“Em chỉ hơi sợ thôi, không sao cả đâu.”
Cổ Na cố gắng nói một câu hoàn chỉnh.
Cổ Hành Lôi nhớ tới cảnh tượng ban nãy thì cũng nghĩ Cổ Na bị dọa sợ, nhưng em ấy làm vậy là để đảm bảo an toàn cho các anh, hai mắt anh ta cay cay: “Vậy thì tốt, về nhà nói bà luộc cho em mấy quả trứng ăn cho đỡ sợ nhé.”
Cổ Na nhắm mắt lại, ừ một tiếng.
Cô đã quá kích động, biết thế đã không dùng tinh năng dụ lợn rừng tới dọa đám người Chu Vọng đó rồi.
Tinh năng là một loại năng lực của người ngoài hành tinh, không phải bất cứ người ngoài hành tinh nào cũng có loại năng lực này, tinh năng của Cổ Na là năng lực mê hoặc, khi năng lực chưa mạnh đã có thể khống chế côn trùng hoặc các đồ vật lớn nhỏ khác, năng lực đủ mạnh thì cho dù là một tòa nhà cao tầng cũng có thể điều khiển nó chạy đi chạy lại như động vật.
Tinh năng của Cổ Na có công dụng lớn nhất là khống chế hành vi kẻ thù, nhưng lại có điều kiện là phải đứng gần nhìn thẳng vào mắt đối phương trọn một phút đồng hồ, cũng bởi vì điều đó nên tinh năng của cô cũng không được coi trọng.
Bởi vì một phút thật sự quá lâu.
Tiếng hét chói tai của Chu Vọng lúc chạy xuống núi đã dọa sợ những người nhặt củi khác ở lưng chừng núi.
“Chu Vọng anh la hét ầm ĩ cái gì vậy!”
Chu Vọng làm gì rảnh mà để ý đến họ, anh ta chạy thẳng vào trong thôn, cũng may mấy người còn lại tuy hoảng sợ những vẫn đáp lại: “Có lợn rừng! Có rất nhiều rất nhiều lợn rừng xuất hiện!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.