Thập Niên 70: Người Vợ Ngọt Ngào
Chương 16:
Hạ Vãn Ca
24/04/2023
----
Nhìn thấy hai người từ trong phòng đi ra, An Tĩnh Nguyên hơi nhướng mắt, tuy rằng ngày hôm qua có nhiều chuyện xảy ra, sau khi ngủ một đêm, tinh thần của Cố Chi Nghiên có vẻ không tệ, "Em dậy rồi?"
"Sao anh không gọi em dậy sớm hơn?"
Cố Chi Nghiên nhìn thấy để đi lấy giấy chứng nhận An Tĩnh Nguyên đã thay một bộ đồ mới, đôi môi cô hơi cong lên, "Hôm nay không phải ngày họp chợ, chắc chắn không có xe buýt, chúng ta phải đi hơn mười dặm đường mới tới xã."
An Tĩnh Nguyên nhíu mày nhìn về phía chiếc xe đạp trong sân, "Không cần đi bộ, anh đã mượn một chiếc xe đạp của đại đội, cơm nước xong sẽ đi."
Tuy rằng ngày hôm qua đám cưới bên này khá vội vàng, nhưng đồ mà nhà họ Cố đưa sang vẫn chưa hết, cho nên bữa sáng cũng tương đối phong phú, sau khi ăn sáng xong, An Tĩnh Hân tiễn Cố Hiểu Lan trở về, sau đó An Tĩnh Nguyên đưa Cố Chi Nghiên đến đại đội lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi mới xuất phát.
Đi được một đoạn đường ngắn, xe đạp vững vàng lăn bánh trên mặt đường cái, Cố Chi Nghiên ngồi phía sau người đàn ông, đón gió thổi tới mang theo hơi nóng và mùi thơm ngát của hoa cỏ, còn có mùi thơm tự nhiên của cơ thể đàn ông.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn thấy anh khom người về phía trước, chiếc áo sơ mi theo từng động tác của anh vừa vặn lộ rõ nửa thân trên hoàn hảo.
Từ trong thôn đến xã, gần hai mươi km đường cái.
Tuy gọi là đường cái nhưng đi lại cũng không tốt, không chỉ ngoằn ngoèo mà còn rất xóc nảy.
Cố Chi Nghiên ngồi thật sự không vững, nghĩ đến một lúc sau bọn họ danh chính ngôn thuận là vợ chồng, cô không ngại ngùng vươn cánh tay mảnh khảnh ra vội ôm lấy thắt lưng của người đàn ông.
Người đàn ông dường như biết rằng cô sẽ làm như vậy, anh hơi nghiêng đầu, hô lên:
"Nắm là được, đừng cử động tay, nếu không anh sẽ bị phân tâm."
Giọng nói của anh dường như có phần không đứng đắn, giống như có ý đề phòng mình, Cố Chi Nghiên có cảm giác bị nhắm vào, trong lòng cô không vui, trừng mắt nhìn vào gáy của anh, "Biết rồi!"
Em mới là người không muốn sờ vào anh!
Trời tháng ba nhiều gió, xe đạp bay nhanh về phía trước, khi đi được khoảng nửa giờ đồng hồ bọn họ đã đi tới Ủy Ban Cách Mạng Xã.
Giống với ấn tượng của Cố Chi Nghiên, Ủy Ban Cách Mạng Xã là căn nhà ba lầu tường quét vôi, màu sắc loang lổ xưa cũ, cảm giác như đã rất lâu đời.
Nơi đăng ký kết hôn có một phòng lớn riêng, nhưng chỉ có một cái cửa sổ, bên cạnh lại chính là chỗ đăng ký ly hôn, trên bức tường phía sau cửa sổ có in một hình chữ màu đỏ và đậm:
"Sinh một con là tốt, chính phủ chăm lo cho người già!"
Hôm nay không có người kết hôn, khi bọn họ tới không cần xếp hàng, hai người thẳng về phía trước, nghiêm túc ngồi trước cửa sổ giao giấy chứng nhận.
Cán sự là một chị gái tuổi ngoài bốn mươi, sau khi cầm giấy chứng nhận đại đội của hai người cùng với sổ hộ khẩu kiểm tra đúng thông tin, chị ta mới bắt đầu hỏi bọn họ một số vấn đề thường quy về hôn nhân.
Hai người trả lời như hứa, cán sự nhanh chóng hoàn thành cấp giấy chứng nhận kết hôn cho hai người, sau đó lại đưa một cái hộp giấy nhỏ cho bọn họ, "Cầm lấy đi."
An Tĩnh Nguyên khó hiểu nhận lấy, cười hỏi:
"Đây là cái gì? Bây giờ kết hôn còn có tặng đồ sao?"
"Áo mưa." Dường như cán sự không trách cứ, không chút ngại ngùng nói, "Nếu tạm thời hai người không nghĩ đến sinh em bé, vậy phải dùng nó."
Dứt lời, tay An Tĩnh Nguyên run run, chiếc hộp giấy nhỏ mới vừa nhận được rớt xuống giữa kẽ ngón tay.
Nhìn thấy hai người từ trong phòng đi ra, An Tĩnh Nguyên hơi nhướng mắt, tuy rằng ngày hôm qua có nhiều chuyện xảy ra, sau khi ngủ một đêm, tinh thần của Cố Chi Nghiên có vẻ không tệ, "Em dậy rồi?"
"Sao anh không gọi em dậy sớm hơn?"
Cố Chi Nghiên nhìn thấy để đi lấy giấy chứng nhận An Tĩnh Nguyên đã thay một bộ đồ mới, đôi môi cô hơi cong lên, "Hôm nay không phải ngày họp chợ, chắc chắn không có xe buýt, chúng ta phải đi hơn mười dặm đường mới tới xã."
An Tĩnh Nguyên nhíu mày nhìn về phía chiếc xe đạp trong sân, "Không cần đi bộ, anh đã mượn một chiếc xe đạp của đại đội, cơm nước xong sẽ đi."
Tuy rằng ngày hôm qua đám cưới bên này khá vội vàng, nhưng đồ mà nhà họ Cố đưa sang vẫn chưa hết, cho nên bữa sáng cũng tương đối phong phú, sau khi ăn sáng xong, An Tĩnh Hân tiễn Cố Hiểu Lan trở về, sau đó An Tĩnh Nguyên đưa Cố Chi Nghiên đến đại đội lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi mới xuất phát.
Đi được một đoạn đường ngắn, xe đạp vững vàng lăn bánh trên mặt đường cái, Cố Chi Nghiên ngồi phía sau người đàn ông, đón gió thổi tới mang theo hơi nóng và mùi thơm ngát của hoa cỏ, còn có mùi thơm tự nhiên của cơ thể đàn ông.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn thấy anh khom người về phía trước, chiếc áo sơ mi theo từng động tác của anh vừa vặn lộ rõ nửa thân trên hoàn hảo.
Từ trong thôn đến xã, gần hai mươi km đường cái.
Tuy gọi là đường cái nhưng đi lại cũng không tốt, không chỉ ngoằn ngoèo mà còn rất xóc nảy.
Cố Chi Nghiên ngồi thật sự không vững, nghĩ đến một lúc sau bọn họ danh chính ngôn thuận là vợ chồng, cô không ngại ngùng vươn cánh tay mảnh khảnh ra vội ôm lấy thắt lưng của người đàn ông.
Người đàn ông dường như biết rằng cô sẽ làm như vậy, anh hơi nghiêng đầu, hô lên:
"Nắm là được, đừng cử động tay, nếu không anh sẽ bị phân tâm."
Giọng nói của anh dường như có phần không đứng đắn, giống như có ý đề phòng mình, Cố Chi Nghiên có cảm giác bị nhắm vào, trong lòng cô không vui, trừng mắt nhìn vào gáy của anh, "Biết rồi!"
Em mới là người không muốn sờ vào anh!
Trời tháng ba nhiều gió, xe đạp bay nhanh về phía trước, khi đi được khoảng nửa giờ đồng hồ bọn họ đã đi tới Ủy Ban Cách Mạng Xã.
Giống với ấn tượng của Cố Chi Nghiên, Ủy Ban Cách Mạng Xã là căn nhà ba lầu tường quét vôi, màu sắc loang lổ xưa cũ, cảm giác như đã rất lâu đời.
Nơi đăng ký kết hôn có một phòng lớn riêng, nhưng chỉ có một cái cửa sổ, bên cạnh lại chính là chỗ đăng ký ly hôn, trên bức tường phía sau cửa sổ có in một hình chữ màu đỏ và đậm:
"Sinh một con là tốt, chính phủ chăm lo cho người già!"
Hôm nay không có người kết hôn, khi bọn họ tới không cần xếp hàng, hai người thẳng về phía trước, nghiêm túc ngồi trước cửa sổ giao giấy chứng nhận.
Cán sự là một chị gái tuổi ngoài bốn mươi, sau khi cầm giấy chứng nhận đại đội của hai người cùng với sổ hộ khẩu kiểm tra đúng thông tin, chị ta mới bắt đầu hỏi bọn họ một số vấn đề thường quy về hôn nhân.
Hai người trả lời như hứa, cán sự nhanh chóng hoàn thành cấp giấy chứng nhận kết hôn cho hai người, sau đó lại đưa một cái hộp giấy nhỏ cho bọn họ, "Cầm lấy đi."
An Tĩnh Nguyên khó hiểu nhận lấy, cười hỏi:
"Đây là cái gì? Bây giờ kết hôn còn có tặng đồ sao?"
"Áo mưa." Dường như cán sự không trách cứ, không chút ngại ngùng nói, "Nếu tạm thời hai người không nghĩ đến sinh em bé, vậy phải dùng nó."
Dứt lời, tay An Tĩnh Nguyên run run, chiếc hộp giấy nhỏ mới vừa nhận được rớt xuống giữa kẽ ngón tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.