Thập Niên 70: Người Vợ Ngọt Ngào
Chương 7:
Hạ Vãn Ca
21/04/2023
----
Cô ta vừa nói xong thì Cố Chi Nghiên đã đẩy thẳng cô ta ra ngoài, đóng sầm cửa "ầm" một tiếng, cô quay đầu nhìn Hầu Tú Anh:
"Mẹ, nếu hôm nay con thực sự gả cho An Tĩnh Nguyên thì mẹ có đồng ý không?"
Hầu Tú Anh nhíu mày, điều kiện nhà họ An kém xa nhà họ Triệu, nhưng người nhà họ lại chân chất, phẩm chất của An Tĩnh Nguyên cũng tốt hơn Triệu Khang Vân, hồi trước anh đánh nhau nhiều cũng là vì có vài kẻ trong thôn không ưa giai cấp địa chủ nhà họ, cố tình gây gổ nên anh mới đánh lại, nếu như Chi Nghiên gả vào đó thật thì cũng chưa chắc đã khổ hơn gả vào nhà họ Triệu.
Nhà họ An thấy sao?
Đang ngẫm nghỉ, ngoài cửa lại vang lên tiếng pháo nổ "bùm bùm", ngay sau đó là một hồi tiếng khua chiêng gõ trống tùng tùng, có cả những tiếng hoan hô.
Hầu Tứ Anh đứng dậy ngờ vực hỏi: "Ai tới mà dàn trận ầm ĩ vậy?"
Chung Hiểu Lan và Sầm Hồng Quyên liếc mắt nhìn nhau, Sầm Hồng Quyên chợt nói:
"Hay là Triệu Khang Vân tới đón dâu?"
Cố Chi Nghiên nghe vậy thì nét mặt hơi thay đổi, kiếp trước Triệu Khang Vân về đúng vào ngày hôm sau, nhưng bây giờ cô sống lại, rất có thể là nội dung cốt truyện cũng bị thay đổi theo, nên chuyện anh ta đột nhiên quay về vào lúc này cũng không phải là không thể.
Nghĩ vậy, cô kéo mạnh cửa bước ra ngoài.
Trong sân pháo vẫn nổ, những chấm đỏ lần lượt bung ra như những ngôi sao, giữa làn khói mịt mờ, cô không thấy Triệu Khang Vân, mà lại thấy hình bóng An Tĩnh Nguyên.
Người đàn ông đã chải chuốt bản thân, gương mặt bóng loáng, mặt mày lạnh lùng, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu xám tro, nhưng bây giờ đã cài hết cúc áo lại, trông dáng người cao lớn rắn rỏi, trên ngực còn đeo một bông hoa hồng lớn!
Cố Chi Nghiên hơi giật mình, anh đang làm gì thế?
Giữa những ánh mắt không hiểu gì của mọi người và tiếng pháo nổ, An Tĩnh Nguyên bước đến trước mặt Cố Chi Nghiên.
Mọi người nhìn nhau, trong những ánh tò mò là sự hưng phấn dễ thấy, xem ra, hôm nay có chuyện lớn thật rồi.
Chẳng mấy chốc, pháo đã tắt, tiếng chiêng trống đột ngột dừng lại.
An Tĩnh Nguyên nhìn Cố Chi Nghiên đang đờ đẫn, khóe môi thẳng tắp hơi cong lên:
"Cố Chi Nghiên, nếu tôi cưới em, em có bằng lòng gả cho tôi không?"
Giọng nói trầm ấm lọt vào tai, ý thức của Cố Chi Nghiên rơi vào khoảng không trống rỗng trong giây lát, tuy cô không biết vì sao An Tĩnh Nguyên lại tự dưng thay đổi quyết định, nhưng giờ phút này không phải là lúc để cô do dự.
"Em bằng lòng!"
Cô tiến lên ôm lấy tay người đàn ông, cười nói:
"An Tĩnh Nguyên, từ giờ trở đi em chính là vợ của anh."
Bàn tay đột nhiên bị người phụ nữ nắm lấy, một luồng hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay, cơ thể An Tĩnh Nguyên hơi cứng đờ ra, ánh mắt tối đi.
Anh không rút tay ra trước mặt mọi người, anh quay đầu lại nhìn Hầu Tú Anh:
"Dì, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Chi Nghiên, sẽ không đứng núi này trông núi nọ, mọi người hãy yên tâm giao cô ấy cho cháu."
Ai cũng chứng kiến rõ ràng một loạt chuyện vừa xảy ra, tất cả những gì An Tĩnh Nguyên làm lúc này chính là muốn cướp dâu ngay trước mặt người nhà họ Triệu!
Đương nhiên, người nhà họ Triệu cũng biết vậy, Triệu Khang Nguyệt sốt ruột muốn chết, cô ta nhìn Triệu Học Dân:
"Chú hai, chúng ta không nên lên cản lại sao ạ?"
Nét mặt Triệu Học Dân vẫn bình tĩnh, vì ông ta biết, bất cứ một gia đình bình thường nào cũng sẽ không gả con gái nhà mình cho nhà họ An:
"Không cần phải vội, nhà họ An thì có gì chứ? Nhà mình đưa sính lễ 120 đồng, nhà họ Cố không nỡ vứt đi đâu."
Mặc dù đôi câu đối thoại ngắn ngủi của họ được giữ ở mức nhỏ, nhưng Hầu Tú Anh ở gần đó lại nghe thấy rõ ràng, bà nắm chặt tay, trong mắt nổi lên một ngọn lửa, nỗi do dự trong lòng lúc ban đầu giờ đã tắt hẳn.
Bà nhìn Cố Chi Nghiên rồi nói:
"Khi nãy con nói con thật sự muốn gả cho An Tĩnh Nguyên, vậy mẹ nghe theo ý con, mẹ chấp nhận hôn sự của các con!"
Cô ta vừa nói xong thì Cố Chi Nghiên đã đẩy thẳng cô ta ra ngoài, đóng sầm cửa "ầm" một tiếng, cô quay đầu nhìn Hầu Tú Anh:
"Mẹ, nếu hôm nay con thực sự gả cho An Tĩnh Nguyên thì mẹ có đồng ý không?"
Hầu Tú Anh nhíu mày, điều kiện nhà họ An kém xa nhà họ Triệu, nhưng người nhà họ lại chân chất, phẩm chất của An Tĩnh Nguyên cũng tốt hơn Triệu Khang Vân, hồi trước anh đánh nhau nhiều cũng là vì có vài kẻ trong thôn không ưa giai cấp địa chủ nhà họ, cố tình gây gổ nên anh mới đánh lại, nếu như Chi Nghiên gả vào đó thật thì cũng chưa chắc đã khổ hơn gả vào nhà họ Triệu.
Nhà họ An thấy sao?
Đang ngẫm nghỉ, ngoài cửa lại vang lên tiếng pháo nổ "bùm bùm", ngay sau đó là một hồi tiếng khua chiêng gõ trống tùng tùng, có cả những tiếng hoan hô.
Hầu Tứ Anh đứng dậy ngờ vực hỏi: "Ai tới mà dàn trận ầm ĩ vậy?"
Chung Hiểu Lan và Sầm Hồng Quyên liếc mắt nhìn nhau, Sầm Hồng Quyên chợt nói:
"Hay là Triệu Khang Vân tới đón dâu?"
Cố Chi Nghiên nghe vậy thì nét mặt hơi thay đổi, kiếp trước Triệu Khang Vân về đúng vào ngày hôm sau, nhưng bây giờ cô sống lại, rất có thể là nội dung cốt truyện cũng bị thay đổi theo, nên chuyện anh ta đột nhiên quay về vào lúc này cũng không phải là không thể.
Nghĩ vậy, cô kéo mạnh cửa bước ra ngoài.
Trong sân pháo vẫn nổ, những chấm đỏ lần lượt bung ra như những ngôi sao, giữa làn khói mịt mờ, cô không thấy Triệu Khang Vân, mà lại thấy hình bóng An Tĩnh Nguyên.
Người đàn ông đã chải chuốt bản thân, gương mặt bóng loáng, mặt mày lạnh lùng, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu xám tro, nhưng bây giờ đã cài hết cúc áo lại, trông dáng người cao lớn rắn rỏi, trên ngực còn đeo một bông hoa hồng lớn!
Cố Chi Nghiên hơi giật mình, anh đang làm gì thế?
Giữa những ánh mắt không hiểu gì của mọi người và tiếng pháo nổ, An Tĩnh Nguyên bước đến trước mặt Cố Chi Nghiên.
Mọi người nhìn nhau, trong những ánh tò mò là sự hưng phấn dễ thấy, xem ra, hôm nay có chuyện lớn thật rồi.
Chẳng mấy chốc, pháo đã tắt, tiếng chiêng trống đột ngột dừng lại.
An Tĩnh Nguyên nhìn Cố Chi Nghiên đang đờ đẫn, khóe môi thẳng tắp hơi cong lên:
"Cố Chi Nghiên, nếu tôi cưới em, em có bằng lòng gả cho tôi không?"
Giọng nói trầm ấm lọt vào tai, ý thức của Cố Chi Nghiên rơi vào khoảng không trống rỗng trong giây lát, tuy cô không biết vì sao An Tĩnh Nguyên lại tự dưng thay đổi quyết định, nhưng giờ phút này không phải là lúc để cô do dự.
"Em bằng lòng!"
Cô tiến lên ôm lấy tay người đàn ông, cười nói:
"An Tĩnh Nguyên, từ giờ trở đi em chính là vợ của anh."
Bàn tay đột nhiên bị người phụ nữ nắm lấy, một luồng hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay, cơ thể An Tĩnh Nguyên hơi cứng đờ ra, ánh mắt tối đi.
Anh không rút tay ra trước mặt mọi người, anh quay đầu lại nhìn Hầu Tú Anh:
"Dì, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Chi Nghiên, sẽ không đứng núi này trông núi nọ, mọi người hãy yên tâm giao cô ấy cho cháu."
Ai cũng chứng kiến rõ ràng một loạt chuyện vừa xảy ra, tất cả những gì An Tĩnh Nguyên làm lúc này chính là muốn cướp dâu ngay trước mặt người nhà họ Triệu!
Đương nhiên, người nhà họ Triệu cũng biết vậy, Triệu Khang Nguyệt sốt ruột muốn chết, cô ta nhìn Triệu Học Dân:
"Chú hai, chúng ta không nên lên cản lại sao ạ?"
Nét mặt Triệu Học Dân vẫn bình tĩnh, vì ông ta biết, bất cứ một gia đình bình thường nào cũng sẽ không gả con gái nhà mình cho nhà họ An:
"Không cần phải vội, nhà họ An thì có gì chứ? Nhà mình đưa sính lễ 120 đồng, nhà họ Cố không nỡ vứt đi đâu."
Mặc dù đôi câu đối thoại ngắn ngủi của họ được giữ ở mức nhỏ, nhưng Hầu Tú Anh ở gần đó lại nghe thấy rõ ràng, bà nắm chặt tay, trong mắt nổi lên một ngọn lửa, nỗi do dự trong lòng lúc ban đầu giờ đã tắt hẳn.
Bà nhìn Cố Chi Nghiên rồi nói:
"Khi nãy con nói con thật sự muốn gả cho An Tĩnh Nguyên, vậy mẹ nghe theo ý con, mẹ chấp nhận hôn sự của các con!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.