Thập Niên 70 : Nhật Ký Hóng Truyện Của Nữ Phụ
Chương 15: Đối tượng mập mờ
Lạc Tân
14/06/2024
"Nghe nói cô em vợ kia vốn còn muốn dọn đến nhà trưởng xưởng Cố, nhưng trưởng xưởng Cố không đồng ý."
"Nếu đồng ý thì hay rồi, chắc náo nhiệt lắm."
Mọi người đều cười, ai lại muốn em gái của vợ trước dọn về nhà mình chứ. Mẹ kế vốn đã khó làm, lại thêm một người như vậy canh chừng hàng ngày, không cách nào ở nhà này nổi.
Thạch Lập Hạ thực sự không biết còn có chuyện này, lúc đọc truyện không có đề cập, hoặc có thể cô đã lướt qua.
"Không phải chứ, sao cô ta dám đưa ra yêu cầu như vậy, nếu ở chung thì coi sao được, da mặt dày quá!"
Các thím cười rộ lên: “Thế nên sau này cuộc sống của chị họ cháu e rằng không dễ dàng gì, cho nên người ta mới dám đưa ra yêu cầu như vậy."
"Vừa nhìn cô gái đó đã biết chẳng phải dạng vừa đâu, trông thì dịu dàng, thùy mị nhưng chỉ biết giả vờ trước mặt đàn ông, chứ không lừa được chúng ta, những người đã trải qua nhiều chuyện đời."
Thạch Lập Hạ thầm giơ ngón tay cái lên với các thím, họ quả thực nhìn không sai, nữ phụ này đúng là rất có tâm cơ, là một biểu tượng trà xanh điển hình.
Cô ta đặc biệt giỏi gây chuyện, sau đó đổ lỗi cho người khác, bản thân mình thì trắng án.
Tuy rằng chuyện của nữ chính rất thú vị, nhưng tuyệt đối không thể lại gần. Tỷ lệ cực phẩm xuất hiện xung quanh cô ấy quá cao, cả quyển tiểu thuyết đều dựa vào việc đấu với cực phẩm chống đỡ.
Khi những cực phẩm này làm trò, rất dễ làm tổn thương người vô tội, thậm chí bị ép buộc trở thành một phần trong số đó, khiến tỷ lệ bị thương rất cao.
Tuy nhiên, Thạch Lập Hạ vẫn rất muốn gặp nữ chính, trong truyện miêu tả nữ chính vô cùng xinh đẹp, tuyệt sắc giai nhân, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, tên truyện còn ghi ba chữ "Đại mỹ nhân". Thạch Lập Hạ rất muốn nhìn tận mắt, ai mà không thích ngắm gái đẹp chứ.
Giặt đồ xong, Thạch Lập Hạ liền đi tìm Lý Kiến Hồng, muốn đi xem căn nhà mới được phân chia.
Lý Kiến Hồng đích thân dẫn cô đi xem nhà, hy vọng giải quyết chuyện này nhanh chóng, vì ba đứa trẻ hiện vẫn đang ở ký túc xá của nhà máy.
"Đã thống nhất! Hôm nay tôi dọn dẹp đồ đạc, cố gắng mai chuyển đến, để bọn trẻ cũng có chỗ ở.”
Liễu Kiến Hồng lập tức đưa chìa khóa cho Thạch Lập Hạ.
Sau khi Liễu Kiến Hồng rời đi, Thạch Lập Hạ lại cẩn thận quan sát từ trong ra ngoài, trong đầu đã hình dung ra cách thiết kế.
Mặc dù đã bị việc trang trí tra tấn một đợt, nhưng Thạch Lập Hạ vẫn rất thích cảm giác sắp xếp nhà cửa của mình.
Thạch Lập Hạ nhanh chóng sắp xếp, cô ở căn phòng nhỏ phía sau, phòng ngủ chính lớn hơn để Hình Phong ở cùng đứa út, căn phòng cách biệt là lớn nhất nên để đứa đầu và đứa thứ hai ở, đến lúc đó sẽ mua cho hai đứa trẻ một chiếc giường tầng.
Phòng khách thì trực tiếp cải tạo thành phòng đa năng, kê hai cái bàn để sau này mấy đứa có chỗ viết bài.
Tuy Hình Phong có vẻ ngoài đúng gu thẩm mỹ của cô, nếu ở trên mạng nhìn thấy ảnh của anh, cô sẽ thốt lên một câu "Chồng ơi, em có thể", nhưng ở ngoài đời lại không thể nào làm được chuyện táo bạo như vậy, nên ai lo phần nấy thì hơn.
Theo ký ức của nguyên thân, Hình Phong cũng không quan tâm đến nguyên thân, hai người không có đời sống vợ chồng, chắc anh cũng sẽ không có ý kiến gì với việc ngủ riêng.
Nghĩ đến điều này, lòng Thạch Lập Hạ bỗng thấy trĩu nặng.
Nguyên thân là một người không chịu nổi cô đơn, Hình Phong thường xuyên không ở nhà, cô ta ở trong thành phố cũng không có mấy người có thể nói chuyện, khó tránh khỏi việc cảm thấy cô độc.
Hơn nữa trong tay cô có tiền lại rảnh rỗi, vật chất giàu có, tinh thần liền trống rỗng, cho nên mới tìm kiếm sự kí©h thí©ɧ và ngọt ngào ở bên ngoài, cắm sừng Hình Phong.
Hiện tại tuy rằng còn chưa phát triển đến mức độ đó, nhưng cô đã có một đối tượng mập mờ!
Thạch Lập Hạ vỗ trán, nguyên thân thật sự để lại cho cô một bất ngờ lớn!
Loại chuyện này ở thời đại này bị quản lý rất nghiêm ngặt, nếu bị bắt gặp sẽ bị lột đồ diễu phố, ra đường sẽ bị người ta khạc nhổ.
Cô thấy mừng vì bản thân đã xuyên qua vào thời điểm này, hai người vẫn chưa có quan hệ thực sự, chỉ mới đưa cho đối phương một ít đồ ăn, sẽ không để lại bằng cớ gì. Nếu muộn thêm chút nữa thì thật sự không thể thanh minh được.
Hiện tại nguyên thân vẫn rất trân trọng cuộc sống hiện tại, cho nên dù có rung động nhưng không dám hành động, lo sợ sẽ mất đi tất cả.
Nhưng sau khi ba đứa trẻ được đón về, cô ta đã mất cân bằng tâm lý, cảm thấy Hình Phong phụ lòng mình, cho rằng bản thân cũng có lý do để làm chuyện trái luân thường đạo lý.
Buông thả bản thân, hà khắc với con cái, phát triển thành hành vi bạo hành sau này.
Thạch Lập Hạ cẩn thận suy nghĩ lại chi tiết về việc hai người qua lại, quả thực không làm gì quá đáng, hiện tại cũng chưa tỏ tình, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần sau này bản thân không làm chuyện ngu ngốc, thì không sợ lặp lại bi kịch đó.
"Nếu đồng ý thì hay rồi, chắc náo nhiệt lắm."
Mọi người đều cười, ai lại muốn em gái của vợ trước dọn về nhà mình chứ. Mẹ kế vốn đã khó làm, lại thêm một người như vậy canh chừng hàng ngày, không cách nào ở nhà này nổi.
Thạch Lập Hạ thực sự không biết còn có chuyện này, lúc đọc truyện không có đề cập, hoặc có thể cô đã lướt qua.
"Không phải chứ, sao cô ta dám đưa ra yêu cầu như vậy, nếu ở chung thì coi sao được, da mặt dày quá!"
Các thím cười rộ lên: “Thế nên sau này cuộc sống của chị họ cháu e rằng không dễ dàng gì, cho nên người ta mới dám đưa ra yêu cầu như vậy."
"Vừa nhìn cô gái đó đã biết chẳng phải dạng vừa đâu, trông thì dịu dàng, thùy mị nhưng chỉ biết giả vờ trước mặt đàn ông, chứ không lừa được chúng ta, những người đã trải qua nhiều chuyện đời."
Thạch Lập Hạ thầm giơ ngón tay cái lên với các thím, họ quả thực nhìn không sai, nữ phụ này đúng là rất có tâm cơ, là một biểu tượng trà xanh điển hình.
Cô ta đặc biệt giỏi gây chuyện, sau đó đổ lỗi cho người khác, bản thân mình thì trắng án.
Tuy rằng chuyện của nữ chính rất thú vị, nhưng tuyệt đối không thể lại gần. Tỷ lệ cực phẩm xuất hiện xung quanh cô ấy quá cao, cả quyển tiểu thuyết đều dựa vào việc đấu với cực phẩm chống đỡ.
Khi những cực phẩm này làm trò, rất dễ làm tổn thương người vô tội, thậm chí bị ép buộc trở thành một phần trong số đó, khiến tỷ lệ bị thương rất cao.
Tuy nhiên, Thạch Lập Hạ vẫn rất muốn gặp nữ chính, trong truyện miêu tả nữ chính vô cùng xinh đẹp, tuyệt sắc giai nhân, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, tên truyện còn ghi ba chữ "Đại mỹ nhân". Thạch Lập Hạ rất muốn nhìn tận mắt, ai mà không thích ngắm gái đẹp chứ.
Giặt đồ xong, Thạch Lập Hạ liền đi tìm Lý Kiến Hồng, muốn đi xem căn nhà mới được phân chia.
Lý Kiến Hồng đích thân dẫn cô đi xem nhà, hy vọng giải quyết chuyện này nhanh chóng, vì ba đứa trẻ hiện vẫn đang ở ký túc xá của nhà máy.
"Đã thống nhất! Hôm nay tôi dọn dẹp đồ đạc, cố gắng mai chuyển đến, để bọn trẻ cũng có chỗ ở.”
Liễu Kiến Hồng lập tức đưa chìa khóa cho Thạch Lập Hạ.
Sau khi Liễu Kiến Hồng rời đi, Thạch Lập Hạ lại cẩn thận quan sát từ trong ra ngoài, trong đầu đã hình dung ra cách thiết kế.
Mặc dù đã bị việc trang trí tra tấn một đợt, nhưng Thạch Lập Hạ vẫn rất thích cảm giác sắp xếp nhà cửa của mình.
Thạch Lập Hạ nhanh chóng sắp xếp, cô ở căn phòng nhỏ phía sau, phòng ngủ chính lớn hơn để Hình Phong ở cùng đứa út, căn phòng cách biệt là lớn nhất nên để đứa đầu và đứa thứ hai ở, đến lúc đó sẽ mua cho hai đứa trẻ một chiếc giường tầng.
Phòng khách thì trực tiếp cải tạo thành phòng đa năng, kê hai cái bàn để sau này mấy đứa có chỗ viết bài.
Tuy Hình Phong có vẻ ngoài đúng gu thẩm mỹ của cô, nếu ở trên mạng nhìn thấy ảnh của anh, cô sẽ thốt lên một câu "Chồng ơi, em có thể", nhưng ở ngoài đời lại không thể nào làm được chuyện táo bạo như vậy, nên ai lo phần nấy thì hơn.
Theo ký ức của nguyên thân, Hình Phong cũng không quan tâm đến nguyên thân, hai người không có đời sống vợ chồng, chắc anh cũng sẽ không có ý kiến gì với việc ngủ riêng.
Nghĩ đến điều này, lòng Thạch Lập Hạ bỗng thấy trĩu nặng.
Nguyên thân là một người không chịu nổi cô đơn, Hình Phong thường xuyên không ở nhà, cô ta ở trong thành phố cũng không có mấy người có thể nói chuyện, khó tránh khỏi việc cảm thấy cô độc.
Hơn nữa trong tay cô có tiền lại rảnh rỗi, vật chất giàu có, tinh thần liền trống rỗng, cho nên mới tìm kiếm sự kí©h thí©ɧ và ngọt ngào ở bên ngoài, cắm sừng Hình Phong.
Hiện tại tuy rằng còn chưa phát triển đến mức độ đó, nhưng cô đã có một đối tượng mập mờ!
Thạch Lập Hạ vỗ trán, nguyên thân thật sự để lại cho cô một bất ngờ lớn!
Loại chuyện này ở thời đại này bị quản lý rất nghiêm ngặt, nếu bị bắt gặp sẽ bị lột đồ diễu phố, ra đường sẽ bị người ta khạc nhổ.
Cô thấy mừng vì bản thân đã xuyên qua vào thời điểm này, hai người vẫn chưa có quan hệ thực sự, chỉ mới đưa cho đối phương một ít đồ ăn, sẽ không để lại bằng cớ gì. Nếu muộn thêm chút nữa thì thật sự không thể thanh minh được.
Hiện tại nguyên thân vẫn rất trân trọng cuộc sống hiện tại, cho nên dù có rung động nhưng không dám hành động, lo sợ sẽ mất đi tất cả.
Nhưng sau khi ba đứa trẻ được đón về, cô ta đã mất cân bằng tâm lý, cảm thấy Hình Phong phụ lòng mình, cho rằng bản thân cũng có lý do để làm chuyện trái luân thường đạo lý.
Buông thả bản thân, hà khắc với con cái, phát triển thành hành vi bạo hành sau này.
Thạch Lập Hạ cẩn thận suy nghĩ lại chi tiết về việc hai người qua lại, quả thực không làm gì quá đáng, hiện tại cũng chưa tỏ tình, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần sau này bản thân không làm chuyện ngu ngốc, thì không sợ lặp lại bi kịch đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.