Thập Niên 70 : Nhật Ký Hóng Truyện Của Nữ Phụ
Chương 22: Nhặt được bé gái
Lạc Tân
14/06/2024
Tần Văn Quyên cười ngại ngùng: "Nhà tôi ở gần đây, trước đây thường xuyên qua đây dạo chơi nên đã quen thuộc rồi."
"Thảo nào, một lát mua xong đồ cô về nhà à?"
Tần Văn Quyên lắc đầu: "Không cần đâu, tôi chỉ ra ngoài mua chút đồ thôi."
Thạch Lập Hạ nhìn biểu cảm của cô ấy, nhận ra một tia khác thường, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Tần Văn Quyên mới được phân công về nhà máy cơ khí làm việc, năm nay muốn kiếm một công việc quả thực không dễ dàng, hơn nữa những thanh niên năm nay không tìm được việc làm còn phải về quê nhập đôi, điều này cũng dẫn đến nhiều gia đình vì một công việc mà xảy ra không ít mâu thuẫn.
Nhìn Tần Văn Quyên như vậy, đoán chừng gia cảnh cũng khá phức tạp.
Thạch Lập Hạ mua đồ rõ ràng đâu ra đấy, với lại điều kiện hiện tại cũng không cho phép cô từ từ lựa chọn, nhân viên bán hàng cũng chẳng cho cô cơ hội này.
Chương 20: Nhặt được một bé gái
Hiện tại là thị trường của người bán, người mua ở thế yếu, họ có thể kiêu căng hống hách, từ chối bán hàng cho bạn.
Hầu như quầy nào cũng có rất nhiều người, muốn phớt lờ họ một cách hợp lý là chuyện quá dễ dàng, cố tình gây khó dễ cũng chẳng làm gì được họ. Nhân viên bán hàng đều có công việc ổn định, chẳng sợ bị sa thải.
Thạch Lập Hạ đi lòng vòng một hồi mới mua đủ đồ, hai người xách bao lớn bao nhỏ, vì còn phải mua hai bộ chăn ga gối đệm.
"Hôm nay thực sự cảm ơn cô rất nhiều, nếu không có cô thì tôi không thể nào xách được nhiều đồ như vậy. Lát nữa tôi mời cô ăn cơm, cô không được từ chối nhé."
"Không cần đâu, tôi chỉ giúp một tay thôi."
"Tôi không biết đâu, nếu cô không ăn bữa cơm này, sau này tôi gặp cô cũng ngại nói là có quen biết."
Tần Văn Quyên hơi đỏ mặt: "Vậy, vậy cảm ơn cô.”
Hai người chuyển đồ đến ngã tư đường của cửa hàng bách hóa, Tần Văn Quyên bảo Thạch Lập Hạ ở đây chờ, cô ấy đi tìm xe gần đó.
Thạch Lập Hạ đang chờ thì nhìn thấy một đứa trẻ hai ba tuổi vừa khóc vừa chạy ra đường, tuy bây giờ không nhiều xe như đời sau, nhưng dù sao đây cũng là khu vực trung tâm thành phố nên vẫn có không ít xe cộ qua lại.
Thạch Lập Hạ hoảng sợ, cũng không quan tâm đến đồ đạc của mình nữa, vội vàng chạy qua ôm đứa trẻ đi.
"Cháu bé, không thể chạy ra đường, sẽ bị xe đυ.ng đấy."
Thạch Lập Hạ đặt đứa trẻ xuống, cúi người nghiêm túc nói.
Cô bé khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nào nghe được Thạch Lập Hạ nói gì.
"Mẹ ơi, con muốn mẹ!"
Thạch Lập Hạ biết chuyện này không thể trách đứa trẻ, còn nhỏ thế này hiểu biết gì đâu, đều là do người lớn không trông nom cẩn thận, cô nhìn trái nhìn phải, nhưng không thấy một người lớn nào đi tìm đứa trẻ.
Thạch Lập Hạ cảm thấy bất lực, đây là cha mẹ kiểu gì vậy, con mất mà không biết.
Mặc dù trẻ em ngày nay hầu hết đều được nuôi thả, không giống như thế hệ sau được săn sóc cẩn thận.
Nhưng đây là trung tâm thành phố, người đến người đi, xe cộ cũng nhiều, cha mẹ dắt theo đứa trẻ ở độ tuổi này thường rất chú ý.
"Đừng khóc nhé, dì cho cháu kẹo ăn."
Thạch Lập Hạ lục túi tìm ra một viên kẹo, bóc vỏ nhét vào miệng đứa trẻ.
Cô vừa mới mua khá nhiều kẹo, cô không biết dỗ trẻ con, thầm nghĩ sẽ dùng cách đơn giản và thô bạo nhất này để đối phó với ba đứa con chồng trong tương lai của mình - không khóc không ồn ào thì có kẹo ăn.
Mặc dù bé gái vẫn khóc, nhưng không còn dữ dội như trước.
Dựa vào cách ăn mặc của bé gái, có thể thấy gia đình bé gái khá giả, tuy khóc lóc thảm thiết nhưng cả người vẫn rất sạch sẽ.
Vì vậy, Thạch Lập Hạ loại trừ khả năng cố ý bỏ rơi, đoán rằng có lẽ là một phụ huynh vô trách nhiệm đi mua sắm vui vẻ nên quên mất con.
Thạch Lập Hạ thấy cảm xúc của đứa bé dần dần ổn định lại, liền nhẹ nhàng hỏi: "Cháu bé ngoan, cha mẹ cháu tên là gì? Cháu ở đâu?"
Vẻ mặt bé gái ngơ ngác, hoàn toàn không thể giao tiếp hiệu quả.
"Lập Hạ, đây là con của ai vậy?"
"Thảo nào, một lát mua xong đồ cô về nhà à?"
Tần Văn Quyên lắc đầu: "Không cần đâu, tôi chỉ ra ngoài mua chút đồ thôi."
Thạch Lập Hạ nhìn biểu cảm của cô ấy, nhận ra một tia khác thường, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Tần Văn Quyên mới được phân công về nhà máy cơ khí làm việc, năm nay muốn kiếm một công việc quả thực không dễ dàng, hơn nữa những thanh niên năm nay không tìm được việc làm còn phải về quê nhập đôi, điều này cũng dẫn đến nhiều gia đình vì một công việc mà xảy ra không ít mâu thuẫn.
Nhìn Tần Văn Quyên như vậy, đoán chừng gia cảnh cũng khá phức tạp.
Thạch Lập Hạ mua đồ rõ ràng đâu ra đấy, với lại điều kiện hiện tại cũng không cho phép cô từ từ lựa chọn, nhân viên bán hàng cũng chẳng cho cô cơ hội này.
Chương 20: Nhặt được một bé gái
Hiện tại là thị trường của người bán, người mua ở thế yếu, họ có thể kiêu căng hống hách, từ chối bán hàng cho bạn.
Hầu như quầy nào cũng có rất nhiều người, muốn phớt lờ họ một cách hợp lý là chuyện quá dễ dàng, cố tình gây khó dễ cũng chẳng làm gì được họ. Nhân viên bán hàng đều có công việc ổn định, chẳng sợ bị sa thải.
Thạch Lập Hạ đi lòng vòng một hồi mới mua đủ đồ, hai người xách bao lớn bao nhỏ, vì còn phải mua hai bộ chăn ga gối đệm.
"Hôm nay thực sự cảm ơn cô rất nhiều, nếu không có cô thì tôi không thể nào xách được nhiều đồ như vậy. Lát nữa tôi mời cô ăn cơm, cô không được từ chối nhé."
"Không cần đâu, tôi chỉ giúp một tay thôi."
"Tôi không biết đâu, nếu cô không ăn bữa cơm này, sau này tôi gặp cô cũng ngại nói là có quen biết."
Tần Văn Quyên hơi đỏ mặt: "Vậy, vậy cảm ơn cô.”
Hai người chuyển đồ đến ngã tư đường của cửa hàng bách hóa, Tần Văn Quyên bảo Thạch Lập Hạ ở đây chờ, cô ấy đi tìm xe gần đó.
Thạch Lập Hạ đang chờ thì nhìn thấy một đứa trẻ hai ba tuổi vừa khóc vừa chạy ra đường, tuy bây giờ không nhiều xe như đời sau, nhưng dù sao đây cũng là khu vực trung tâm thành phố nên vẫn có không ít xe cộ qua lại.
Thạch Lập Hạ hoảng sợ, cũng không quan tâm đến đồ đạc của mình nữa, vội vàng chạy qua ôm đứa trẻ đi.
"Cháu bé, không thể chạy ra đường, sẽ bị xe đυ.ng đấy."
Thạch Lập Hạ đặt đứa trẻ xuống, cúi người nghiêm túc nói.
Cô bé khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nào nghe được Thạch Lập Hạ nói gì.
"Mẹ ơi, con muốn mẹ!"
Thạch Lập Hạ biết chuyện này không thể trách đứa trẻ, còn nhỏ thế này hiểu biết gì đâu, đều là do người lớn không trông nom cẩn thận, cô nhìn trái nhìn phải, nhưng không thấy một người lớn nào đi tìm đứa trẻ.
Thạch Lập Hạ cảm thấy bất lực, đây là cha mẹ kiểu gì vậy, con mất mà không biết.
Mặc dù trẻ em ngày nay hầu hết đều được nuôi thả, không giống như thế hệ sau được săn sóc cẩn thận.
Nhưng đây là trung tâm thành phố, người đến người đi, xe cộ cũng nhiều, cha mẹ dắt theo đứa trẻ ở độ tuổi này thường rất chú ý.
"Đừng khóc nhé, dì cho cháu kẹo ăn."
Thạch Lập Hạ lục túi tìm ra một viên kẹo, bóc vỏ nhét vào miệng đứa trẻ.
Cô vừa mới mua khá nhiều kẹo, cô không biết dỗ trẻ con, thầm nghĩ sẽ dùng cách đơn giản và thô bạo nhất này để đối phó với ba đứa con chồng trong tương lai của mình - không khóc không ồn ào thì có kẹo ăn.
Mặc dù bé gái vẫn khóc, nhưng không còn dữ dội như trước.
Dựa vào cách ăn mặc của bé gái, có thể thấy gia đình bé gái khá giả, tuy khóc lóc thảm thiết nhưng cả người vẫn rất sạch sẽ.
Vì vậy, Thạch Lập Hạ loại trừ khả năng cố ý bỏ rơi, đoán rằng có lẽ là một phụ huynh vô trách nhiệm đi mua sắm vui vẻ nên quên mất con.
Thạch Lập Hạ thấy cảm xúc của đứa bé dần dần ổn định lại, liền nhẹ nhàng hỏi: "Cháu bé ngoan, cha mẹ cháu tên là gì? Cháu ở đâu?"
Vẻ mặt bé gái ngơ ngác, hoàn toàn không thể giao tiếp hiệu quả.
"Lập Hạ, đây là con của ai vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.