Thập Niên 70 : Nhật Ký Hóng Truyện Của Nữ Phụ
Chương 72: Tay Nghề Giỏi Vậy Sao ( FREE CHƯƠNG)
Lạc Tân
19/06/2024
Tùng Tử nói như đinh đóng cột : “Chị đẹp của cháu đẹp nhất thế giới, không cho phép phản bác”.
Dương Thục Phân : “Người các cháu nói không phải là Thạch Lập Hạ đó chứ? Cô ấy có tay nghề này sao?”.
Một cô gái nhà quê làm sao có thể làm ra những bộ quần áo đẹp và sành điệu như vậy, chuyện này nghe sao giả thế.
Tùng Tử : “Chị đẹp là giỏi nhất, quần áo trên người chúng cháu đều được làm từ những mảnh vải vụn, dì ấy giỏi lắm luôn”.
Thạch Lập Hạ không hề che giấu việc làm quần áo của họ từ vải vụn, thứ nhất là vì cô thấy không có gì phải che giấu. Cô chưa bao giờ coi những đứa trẻ này là trẻ con, khi nói chuyện đều đối xử bình đẳng, nên cũng không thấy có gì không thể nói. Còn việc bọn trẻ sẽ tự ti vì mặc quần áo bằng vải vụn ư? Vậy thì lượn đi, còn điều kiện gì để mà kén cá chọn canh. Thứ hai là nhà họ bất chợt lấy ra nhiều vải như vậy để làm quần áo mới, cũng quán khoa trương, không phù hợp với phong trào hiện nay. Dù họ có lý do thì cũng khiến người ta ghen ghét, tự chuốc phiền phức cho bản thân, nhưng sử dụng vải vụn thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Vì vậy Tùng Tử cũng rất tự nhiên nói ra, giọng điệu mang đầy vẻ kheo khoang, có thể dùng vải vụn làm ra những bộ quần áo đẹp như vậy quá là giỏi, người bình thường nào có tay nghề đấy.
Những người phụ nữ nghe vậy càng thêm hào hứng, đặc biệt là những nhà có nhiều con.
“Vải vụn cũng có thể làm ra những bộ quần áo đẹp như vậy sao?” Những người phụ nữ đều rủ nhau tiến về phía trước, muốn xem kỹ quần áo có kiểu dáng như thế nào.
Ban đầu bon trẻ mốn kheo khoang, bỗng nhìn thấy ai nấy đều nhìn chắm chằm thì liếc nhau, rồi Tùng Tử hét lên : “Chạy đi”.
Bốn đứa trẻ chạy vèo vèo đi rất nhanh, Tiểu Đậu Bao còn suýt ngã nhờ có Hổ Đầu kéo dậy.
“Mấy cái đứa này, sao lại chạy nhanh thế, tôi còn muốn xem mà!” Những người phụ nữ láy làm tiếc nuối. Đặc biệt là những cô dâu trẻ, càng thêm thèm thuồng.
Họ ăn mặc cầu kỳ hơn các thím, cũng dễ nhận ra sự khác biệt của những bộ quần áo đó hơn. Đặc biệt là chiếc váy của Tâm Tâm, thật là quá đẹp.
Cho trẻ em mặc thì hơi lãng phí, có thể tinh giản một chút để mình tự mặc thì sẽ đẹp biết bao!
Cũng có người tò mò, cô gái đó nhà ai? Sao Thạch Lập Hạ lại làm cho, nhìn chất liệu thì rõ ràng là cũng chỗ với các bé trai.
Tốc độ lan truyền tin tức ở nhà máy cơ khí rất nhanh, nhất là mọi người đều đang theo dõi gia đình Thạch Lập Hạ.
Chỉ truyền đi truyền lại đã biến chất, phiên bản Thạch Lập Hạ nghe được đã biến thành cô ngược đãi trẻ nhỏ, cho chúng mặc quần áo rách nát.
Thạch Lập Hạ : …..
*Chương này cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện*
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhé!
Dương Thục Phân : “Người các cháu nói không phải là Thạch Lập Hạ đó chứ? Cô ấy có tay nghề này sao?”.
Một cô gái nhà quê làm sao có thể làm ra những bộ quần áo đẹp và sành điệu như vậy, chuyện này nghe sao giả thế.
Tùng Tử : “Chị đẹp là giỏi nhất, quần áo trên người chúng cháu đều được làm từ những mảnh vải vụn, dì ấy giỏi lắm luôn”.
Thạch Lập Hạ không hề che giấu việc làm quần áo của họ từ vải vụn, thứ nhất là vì cô thấy không có gì phải che giấu. Cô chưa bao giờ coi những đứa trẻ này là trẻ con, khi nói chuyện đều đối xử bình đẳng, nên cũng không thấy có gì không thể nói. Còn việc bọn trẻ sẽ tự ti vì mặc quần áo bằng vải vụn ư? Vậy thì lượn đi, còn điều kiện gì để mà kén cá chọn canh. Thứ hai là nhà họ bất chợt lấy ra nhiều vải như vậy để làm quần áo mới, cũng quán khoa trương, không phù hợp với phong trào hiện nay. Dù họ có lý do thì cũng khiến người ta ghen ghét, tự chuốc phiền phức cho bản thân, nhưng sử dụng vải vụn thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Vì vậy Tùng Tử cũng rất tự nhiên nói ra, giọng điệu mang đầy vẻ kheo khoang, có thể dùng vải vụn làm ra những bộ quần áo đẹp như vậy quá là giỏi, người bình thường nào có tay nghề đấy.
Những người phụ nữ nghe vậy càng thêm hào hứng, đặc biệt là những nhà có nhiều con.
“Vải vụn cũng có thể làm ra những bộ quần áo đẹp như vậy sao?” Những người phụ nữ đều rủ nhau tiến về phía trước, muốn xem kỹ quần áo có kiểu dáng như thế nào.
Ban đầu bon trẻ mốn kheo khoang, bỗng nhìn thấy ai nấy đều nhìn chắm chằm thì liếc nhau, rồi Tùng Tử hét lên : “Chạy đi”.
Bốn đứa trẻ chạy vèo vèo đi rất nhanh, Tiểu Đậu Bao còn suýt ngã nhờ có Hổ Đầu kéo dậy.
“Mấy cái đứa này, sao lại chạy nhanh thế, tôi còn muốn xem mà!” Những người phụ nữ láy làm tiếc nuối. Đặc biệt là những cô dâu trẻ, càng thêm thèm thuồng.
Họ ăn mặc cầu kỳ hơn các thím, cũng dễ nhận ra sự khác biệt của những bộ quần áo đó hơn. Đặc biệt là chiếc váy của Tâm Tâm, thật là quá đẹp.
Cho trẻ em mặc thì hơi lãng phí, có thể tinh giản một chút để mình tự mặc thì sẽ đẹp biết bao!
Cũng có người tò mò, cô gái đó nhà ai? Sao Thạch Lập Hạ lại làm cho, nhìn chất liệu thì rõ ràng là cũng chỗ với các bé trai.
Tốc độ lan truyền tin tức ở nhà máy cơ khí rất nhanh, nhất là mọi người đều đang theo dõi gia đình Thạch Lập Hạ.
Chỉ truyền đi truyền lại đã biến chất, phiên bản Thạch Lập Hạ nghe được đã biến thành cô ngược đãi trẻ nhỏ, cho chúng mặc quần áo rách nát.
Thạch Lập Hạ : …..
*Chương này cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện*
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.