Thập Niên 70: Nhật Ký Mỹ Thực Ở Nông Thôn
Chương 5:
Tố Tố Long
02/09/2024
Mẹ Trần nghiến răng nghiến lợi nói: “Là cứu người, sao có thể nói là lợi dụng?”
Nhà họ Giang không quan tâm là cứu người hay lợi dụng, nếu không thì sao có thể bán đồ lỗ vốn* này đi?
(*Tư tưởng trọng nam khinh nữ cho rằng con gái không được tích sự gì, nên gọi là đồ lỗ vốn.)
Hơn nữa, con người chỉ có thể thở ra mà không thể thở vào, sống được bao lâu ai mà biết được?
“Tôi mặc kệ, con trai bà vớt được cháu gái tôi từ dưới sông lên, cơ thể hai đứa nó đụng chạm nhau gần như vậy, có rất nhiều người nhìn thấy.”
Bà Giang nói: “Nếu hôm nay các người không cưới nó, chúng tôi sẽ lên công xã tố cáo các người đùa giỡn lưu manh.”
Sau nhiều lần giằng co giữa hai nhà, nhà họ Trần vì Trần Mộc Văn bấm bụng bỏ ra số tiền lớn là 50 tệ, đón Giang Văn Thanh không biết có còn sống được nổi hay không vào cửa.
Vì vậy hiện tại Giang Văn Thanh trên danh nghĩa là vợ của Trần Mộc Văn, con út của nhà họ Trần.
Bây giờ cô tỉnh dậy, là đang ở trong phòng của Trần Mộc Văn.
Mẹ Trần sợ lại phải tốn tiền để con trai út kết hôn lần thứ 2 nên đã nhờ bác sĩ thôn kê đơn thuốc cho Giang Văng Thanh 2 ngày trước,
Hai ngày này cô hoàn toàn không có tỉnh, là Trần Mộc Văn đút thuốc cho cô.
Giang Văn Thanh còn đang sắp xếp lại trí nhớ, chợt nghe thấy trong sân có tiếng mở cửa.
Sau đó có tiếng bước chân, đi về phía căn phòng nơi cô đang ở.
“Cót két –”
Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một thanh niên cao lớn bước vào.
Dường như anh không ngờ rằng người nằm trên giường đã tỉnh dậy, bước chân đi về phía phòng chợt khựng lại.
Giang Văn Thanh ngồi ở bên giường đất, cô vẫn chưa có sức để đứng dậy, bèn nửa dựa vào tủ cuối giường đất, nở một nụ cười với người đang đến gần.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Chàng trai trẻ tim đập mạnh và loạn nhịp, khuôn mặt xanh xao hiện lên một vệt đỏ.
“Không cần cảm ơn.” Trần Mộ Văn cài khuy quần, hít một hơi thật sâu nói: “Sau này cô đừng làm chuyện đó nữa nhé!”
Giang Văn Thanh có chút xấu hổ. Cô đã tỉnh dậy trong tình trạng choáng váng khi Trần Mộc Văn đưa thuốc cho cô vài ngày trước.
Hai người đã có một cuộc trao đổi ngắn ngủi. Mặc dù bây giờ cô là cơ thể 17 tuổi của Chiêu Đệ và Trần Mộc Văn cũng 17 tuổi, nhưng tâm hồn thực tế của cô lại lớn hơn anh 5 tuổi.
Vừa tỉnh dậy, cô đã trở thành vợ của một người trẻ hơn mình. Cô thực sự có một cảm giác xấu hổ khó tả.
“Cô còn thấy khó chịu không?”
Trần Mộc Văn có vẻ hơi mất tự nhiên, anh do dự một lúc trước khi bước về phía giường đất.
Giang Văn Thanh lắc đầu nói không có việc gì: “Tôi chỉ là không có sức, tay chân cứ mềm nhũn ra.”
Nhà họ Giang không quan tâm là cứu người hay lợi dụng, nếu không thì sao có thể bán đồ lỗ vốn* này đi?
(*Tư tưởng trọng nam khinh nữ cho rằng con gái không được tích sự gì, nên gọi là đồ lỗ vốn.)
Hơn nữa, con người chỉ có thể thở ra mà không thể thở vào, sống được bao lâu ai mà biết được?
“Tôi mặc kệ, con trai bà vớt được cháu gái tôi từ dưới sông lên, cơ thể hai đứa nó đụng chạm nhau gần như vậy, có rất nhiều người nhìn thấy.”
Bà Giang nói: “Nếu hôm nay các người không cưới nó, chúng tôi sẽ lên công xã tố cáo các người đùa giỡn lưu manh.”
Sau nhiều lần giằng co giữa hai nhà, nhà họ Trần vì Trần Mộc Văn bấm bụng bỏ ra số tiền lớn là 50 tệ, đón Giang Văn Thanh không biết có còn sống được nổi hay không vào cửa.
Vì vậy hiện tại Giang Văn Thanh trên danh nghĩa là vợ của Trần Mộc Văn, con út của nhà họ Trần.
Bây giờ cô tỉnh dậy, là đang ở trong phòng của Trần Mộc Văn.
Mẹ Trần sợ lại phải tốn tiền để con trai út kết hôn lần thứ 2 nên đã nhờ bác sĩ thôn kê đơn thuốc cho Giang Văng Thanh 2 ngày trước,
Hai ngày này cô hoàn toàn không có tỉnh, là Trần Mộc Văn đút thuốc cho cô.
Giang Văn Thanh còn đang sắp xếp lại trí nhớ, chợt nghe thấy trong sân có tiếng mở cửa.
Sau đó có tiếng bước chân, đi về phía căn phòng nơi cô đang ở.
“Cót két –”
Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một thanh niên cao lớn bước vào.
Dường như anh không ngờ rằng người nằm trên giường đã tỉnh dậy, bước chân đi về phía phòng chợt khựng lại.
Giang Văn Thanh ngồi ở bên giường đất, cô vẫn chưa có sức để đứng dậy, bèn nửa dựa vào tủ cuối giường đất, nở một nụ cười với người đang đến gần.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Chàng trai trẻ tim đập mạnh và loạn nhịp, khuôn mặt xanh xao hiện lên một vệt đỏ.
“Không cần cảm ơn.” Trần Mộ Văn cài khuy quần, hít một hơi thật sâu nói: “Sau này cô đừng làm chuyện đó nữa nhé!”
Giang Văn Thanh có chút xấu hổ. Cô đã tỉnh dậy trong tình trạng choáng váng khi Trần Mộc Văn đưa thuốc cho cô vài ngày trước.
Hai người đã có một cuộc trao đổi ngắn ngủi. Mặc dù bây giờ cô là cơ thể 17 tuổi của Chiêu Đệ và Trần Mộc Văn cũng 17 tuổi, nhưng tâm hồn thực tế của cô lại lớn hơn anh 5 tuổi.
Vừa tỉnh dậy, cô đã trở thành vợ của một người trẻ hơn mình. Cô thực sự có một cảm giác xấu hổ khó tả.
“Cô còn thấy khó chịu không?”
Trần Mộc Văn có vẻ hơi mất tự nhiên, anh do dự một lúc trước khi bước về phía giường đất.
Giang Văn Thanh lắc đầu nói không có việc gì: “Tôi chỉ là không có sức, tay chân cứ mềm nhũn ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.