Thập Niên 70: Nhật Ký Nuôi Con Của Mẹ Kế (Dịch)
Chương 44: Đánh Nhau 3
Tây Lương Miêu
09/01/2022
Kiều Tĩnh An mở cửa nhảy xuống xe, ba đứa nhỏ nhà cô đều không khóc, chỉ trông hơi bẩn thôi.
Còn đứa con trai mập mạp của Lý Hồng Anh thì nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Khi ba đứa nhỏ thấy chỗ dựa đã tới thì đứa thứ ba lập tức chạy tới chỗ cô, vừa chạy vừa khóc.
Kiều Tĩnh An ngồi xuống bế nó lên: "Sao vậy con?"
Đứa thứ hai cũng đã chạy tới: "Mẹ, Vệ Quốc Cường muốn giật mấy quả óc chó của bọn con, còn đánh em ba nữa ạ."
Lý Hồng Anh nhảy dựng lên: "Đúng là cái đồ không có mẹ mất dạy, ba đứa nhà cô đánh một đứa nhà tôi, cô có hiểu không, hôm nay tôi đây nhất định phải dạy lại mấy đứa con nhà cô mới được."
Mấy chị em hai bên trái phải đều vội vàng khuyên cô ta: "Mấy đứa nhỏ thích giỡn ấy mà, đâu phải chuyện gì lớn đâu, cứ coi như xong rồi đi."
Lý Hồng Anh mắng: "Đúng rồi, không phải con cô sao cô đau lòng được, đừng nghĩ chuyện ngày hôm nay đến đây là xong, có bị thưa lên đến đâu tôi đây cũng không sợ."
Đứa thứ hai hai mắt rưng rưng chực khóc, nó xông lên muốn đánh Lý Hồng Anh thì bị đứa lớn ôm lấy, nó đá chân về phía Lý Hồng Anh: "Cô mới là người không có mẹ đấy, cô là người xấu, cô đúng là đồ độc ác."
"Mẹ, đau." Vệ Quốc Cường khóc tới mức mặt đỏ rần, Lý Hồng Anh nhìn mà đau lòng không chịu được.
Cô ta tiến tới, xốc đứa con gái lớn dậy rồi sờ mặt đứa con trai: "Con trai ngoan, để mẹ báo thù cho con."
Lý Hồng Anh tức giận xông lên muốn đánh ba đứa nhỏ.
Kiều Tĩnh An bế đứa thứ ba đứng im không nhúc nhích nãy giờ đá cô ta một đá ngã lăn ra đất.
Cú đá của cô khá mạnh, đá thẳng vào ngực cô ta, những người xung quanh đều thấy hết cảnh này, Lý Hồng Anh bị đá một cái ngã lăn ra đất, hồi lâu sau vẫn chưa đứng dậy được.
"Lý Hồng Anh, cô là người lớn mà còn muốn đánh trẻ con à, tôi cũng muốn hỏi xem mẹ cô là ai lắm, xem xem sao lại dạy nên một cô con gái độc ác như cô nữa. Hay là mẹ cô mất sớm? Cô xem cô đã là người lớn như vậy, không mẹ dạy dỗ nên mới thành ra như vậy."
Kiều Tĩnh An bước lên hai bước sờ sờ mặt của đứa thứ hai rồi nhìn về phía Lý Hồng Anh: "Sau này cô mà còn dám nói như vậy với con tôi thì cô liệu hồn, xem tôi có giết chết cô không?"
Chuyển đến mấy ngày nay, Kiều Tĩnh An cho mọi người cảm giác cô là một người phụ nữ khéo tay, thích nấu đồ ăn, không nhiều lời, tính tình cũng rất tốt.
Không thì cũng không thể sống vui vẻ như vậy với ba đứa con riêng được.
Sau khi nghe thấy câu nói hung hãn cô nói ngày hôm nay thì mấy người phụ nữ xung quanh đều bị cô dọa sợ, ánh mắt cô nhìn Lý Hồng Anh cũng quá đáng sợ.
Vệ Quốc Cường đang quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc om sòm cũng sợ không dám khóc nữa. Kiều Tĩnh An liếc nhìn nó một cái làm nó giật nảy cả người.
Kiều Tĩnh An không thèm để ý đến Lý Hồng Anh nữa mà nhẹ nhàng hỏi ba đứa nhỏ: "Rổ óc chó của các con đâu?"
"Ở trên núi ạ."
"Dẫn mẹ đến, chúng ta tới mang về nhé, ngày mai mẹ nướng quả óc chó cho các con ăn. Hôm nay mẹ đổi với người ta được một con gà, mai mẹ nướng gà cho các con ăn luôn."
Đứa thứ ba bị đồ ăn ngon hấp dẫn nên cũng không khóc nữa, trên mặt toàn là nước mắt nhưng giờ nó đã bắt đầu thèm ăn gà nướng rồi.
Kiều Tĩnh An bế đứa thứ ba đi trước, đứa lớn dắt đứa thứ hai theo sau.
Bọn họ tìm thấy gốc cây óc chó cách đó không xa, rổ đã bị hư nhưng vẫn có thể cố dùng được, thế là cả ba quay về với một rổ óc chó trên tay.
Đứa thứ hai nói: "Mẹ của Vệ Quốc Cường là người xấu."
Kiều Tĩnh An gật đầu: "Sau này không chơi với mấy đứa con nhà đó là được."
"Cô ấy mắng con không có mẹ."
Kiều Tĩnh An hiếm khi ngồi xổm xuống hôn nó một cái: "Mẹ không phải mẹ con hả?"
Đứa thứ hai cười rộ lên: "Mẹ là mẹ con."
"Vậy không phải là xong rồi sao."
Đứa thứ ba lại gần nói: "Con cũng muốn được mẹ hôn."
Kiều Tĩnh An dứt khoát hôn nó một cái.
Cô ngoắc đứa lớn đến tặng nó một cái hôn trên trán.
Đứa lớn ngượng ngùng bỏ chạy.
Ba anh em lại chơi với nhau, Kiều Tĩnh An đi đun nước rồi rót ba ly sữa mạch nha. Ba đứa nhỏ được uống sữa mạch nha thơm ngon ngọt ngào lại vui vẻ trở lại.
Chị dâu Tôn lại leo lên: "Tĩnh An, chị thấy trong xe em nhiều cải thảo thượng hạng như vậy, đều mang lên đây sao?"
Suýt chút nữa Kiều Tĩnh An quên luôn chuyện cải thảo, cô nói: "Dạ chị."
Hai đứa lớn cũng không giận mà đi theo mẹ chúng nó xuống dưới đem cải thảo lên.
Còn đứa con trai mập mạp của Lý Hồng Anh thì nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Khi ba đứa nhỏ thấy chỗ dựa đã tới thì đứa thứ ba lập tức chạy tới chỗ cô, vừa chạy vừa khóc.
Kiều Tĩnh An ngồi xuống bế nó lên: "Sao vậy con?"
Đứa thứ hai cũng đã chạy tới: "Mẹ, Vệ Quốc Cường muốn giật mấy quả óc chó của bọn con, còn đánh em ba nữa ạ."
Lý Hồng Anh nhảy dựng lên: "Đúng là cái đồ không có mẹ mất dạy, ba đứa nhà cô đánh một đứa nhà tôi, cô có hiểu không, hôm nay tôi đây nhất định phải dạy lại mấy đứa con nhà cô mới được."
Mấy chị em hai bên trái phải đều vội vàng khuyên cô ta: "Mấy đứa nhỏ thích giỡn ấy mà, đâu phải chuyện gì lớn đâu, cứ coi như xong rồi đi."
Lý Hồng Anh mắng: "Đúng rồi, không phải con cô sao cô đau lòng được, đừng nghĩ chuyện ngày hôm nay đến đây là xong, có bị thưa lên đến đâu tôi đây cũng không sợ."
Đứa thứ hai hai mắt rưng rưng chực khóc, nó xông lên muốn đánh Lý Hồng Anh thì bị đứa lớn ôm lấy, nó đá chân về phía Lý Hồng Anh: "Cô mới là người không có mẹ đấy, cô là người xấu, cô đúng là đồ độc ác."
"Mẹ, đau." Vệ Quốc Cường khóc tới mức mặt đỏ rần, Lý Hồng Anh nhìn mà đau lòng không chịu được.
Cô ta tiến tới, xốc đứa con gái lớn dậy rồi sờ mặt đứa con trai: "Con trai ngoan, để mẹ báo thù cho con."
Lý Hồng Anh tức giận xông lên muốn đánh ba đứa nhỏ.
Kiều Tĩnh An bế đứa thứ ba đứng im không nhúc nhích nãy giờ đá cô ta một đá ngã lăn ra đất.
Cú đá của cô khá mạnh, đá thẳng vào ngực cô ta, những người xung quanh đều thấy hết cảnh này, Lý Hồng Anh bị đá một cái ngã lăn ra đất, hồi lâu sau vẫn chưa đứng dậy được.
"Lý Hồng Anh, cô là người lớn mà còn muốn đánh trẻ con à, tôi cũng muốn hỏi xem mẹ cô là ai lắm, xem xem sao lại dạy nên một cô con gái độc ác như cô nữa. Hay là mẹ cô mất sớm? Cô xem cô đã là người lớn như vậy, không mẹ dạy dỗ nên mới thành ra như vậy."
Kiều Tĩnh An bước lên hai bước sờ sờ mặt của đứa thứ hai rồi nhìn về phía Lý Hồng Anh: "Sau này cô mà còn dám nói như vậy với con tôi thì cô liệu hồn, xem tôi có giết chết cô không?"
Chuyển đến mấy ngày nay, Kiều Tĩnh An cho mọi người cảm giác cô là một người phụ nữ khéo tay, thích nấu đồ ăn, không nhiều lời, tính tình cũng rất tốt.
Không thì cũng không thể sống vui vẻ như vậy với ba đứa con riêng được.
Sau khi nghe thấy câu nói hung hãn cô nói ngày hôm nay thì mấy người phụ nữ xung quanh đều bị cô dọa sợ, ánh mắt cô nhìn Lý Hồng Anh cũng quá đáng sợ.
Vệ Quốc Cường đang quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc om sòm cũng sợ không dám khóc nữa. Kiều Tĩnh An liếc nhìn nó một cái làm nó giật nảy cả người.
Kiều Tĩnh An không thèm để ý đến Lý Hồng Anh nữa mà nhẹ nhàng hỏi ba đứa nhỏ: "Rổ óc chó của các con đâu?"
"Ở trên núi ạ."
"Dẫn mẹ đến, chúng ta tới mang về nhé, ngày mai mẹ nướng quả óc chó cho các con ăn. Hôm nay mẹ đổi với người ta được một con gà, mai mẹ nướng gà cho các con ăn luôn."
Đứa thứ ba bị đồ ăn ngon hấp dẫn nên cũng không khóc nữa, trên mặt toàn là nước mắt nhưng giờ nó đã bắt đầu thèm ăn gà nướng rồi.
Kiều Tĩnh An bế đứa thứ ba đi trước, đứa lớn dắt đứa thứ hai theo sau.
Bọn họ tìm thấy gốc cây óc chó cách đó không xa, rổ đã bị hư nhưng vẫn có thể cố dùng được, thế là cả ba quay về với một rổ óc chó trên tay.
Đứa thứ hai nói: "Mẹ của Vệ Quốc Cường là người xấu."
Kiều Tĩnh An gật đầu: "Sau này không chơi với mấy đứa con nhà đó là được."
"Cô ấy mắng con không có mẹ."
Kiều Tĩnh An hiếm khi ngồi xổm xuống hôn nó một cái: "Mẹ không phải mẹ con hả?"
Đứa thứ hai cười rộ lên: "Mẹ là mẹ con."
"Vậy không phải là xong rồi sao."
Đứa thứ ba lại gần nói: "Con cũng muốn được mẹ hôn."
Kiều Tĩnh An dứt khoát hôn nó một cái.
Cô ngoắc đứa lớn đến tặng nó một cái hôn trên trán.
Đứa lớn ngượng ngùng bỏ chạy.
Ba anh em lại chơi với nhau, Kiều Tĩnh An đi đun nước rồi rót ba ly sữa mạch nha. Ba đứa nhỏ được uống sữa mạch nha thơm ngon ngọt ngào lại vui vẻ trở lại.
Chị dâu Tôn lại leo lên: "Tĩnh An, chị thấy trong xe em nhiều cải thảo thượng hạng như vậy, đều mang lên đây sao?"
Suýt chút nữa Kiều Tĩnh An quên luôn chuyện cải thảo, cô nói: "Dạ chị."
Hai đứa lớn cũng không giận mà đi theo mẹ chúng nó xuống dưới đem cải thảo lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.