Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười
Chương 22: Hiểu Lầm
Kim Ngân Quả Tử
11/03/2022
Sở Đình lúc này mới hiểu ra, hóa ra hai người bọn họ cũng muốn ăn bánh thịt và trà dầu như mình, nhưng lại đến muộn một bước, chỉ có thể ăn màn thầu húp cháo. Cô bỗng dưng cảm thấy mình thật may mắn: “Ôi chao, cũng may là chúng ta đến sớm một bước, trễ một chút là không được ăn bánh bao thịt rồi.”
Nghe cô nói vậy, Dương Vũ bật cười nói: “Em thật sự tưởng rằng chúng ta đến sớm mới mua được sao?”
“Lẽ nào không phải à?”
“Đương nhiên là không phải.” Dương Vũ liếc nhìn xung quanh, hơi nghiêng người về phía trước, nói tiếp: “Quán ăn này đã bán hết từ lâu rồi, cái chúng ta ăn là đồ ăn của mấy người sau bếp bọn họ đấy.”
“Thế bọn họ bán đồ ăn cho chúng ta, còn mình thì không ăn nữa sao?” Sở Đình nghĩ như thế, cô cảm thấy chị Vương này đúng là rất tốt.
“Chậc chậc.” Dương Vũ bày ra vẻ mặt trẻ nhỏ khó dạy: “Đây đâu phải của họ, vốn dĩ là của quán ăn, lấy phần trên loãng nhão bán cho khách, phần đặc ở dưới thì giấu lại để mình ăn, người khác bỏ tiền ra thì không ăn được, bọn họ thì ăn đến mức bụng to hông chắc thế kia.”
Thấy Sở Đình vẫn còn vẻ nghi hoặc, anh cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, đốc thúc cô: “Mau ăn đi, trà dầu nguội rồi thì không ngon đâu, bánh bao cũng vậy.”
“Ừ.” Sở Đình không bận tâm đến vấn đề vừa rồi, con người cô rất ít tò mò, người khác có câu cái gì càng không nên nghĩ đến thì càng nghĩ đến, nhưng cô thì không phải như thế, nói cô mặc kệ thì cô liền mặc kệ ngay, mấy chuyện không hiểu cô đều vứt ở sau đầu, quên là quên ngay.
“Anh cũng ăn nhanh đi, cái bánh này lớn thế kia, em cùng lắm cũng chỉ ăn được hai cái.”
Ăn sáng xong, Sở Đình cũng đã no căng, bánh bao thịt này đúng là chất lượng, một cái to bằng nửa lòng bàn tay của cô, ăn hai cái là no rồi, chưa nói đến một bát trà dầu.
Ăn xong, Dương Vũ lại đưa cô đến hợp tác xã cung ứng, bởi vì đang trong thành phố, vừa có hợp tác xã cung ứng vừa có bách hóa tổng hợp, nhưng mua mắm muối gì đó thì ở cung tiêu xã sẽ rẻ hơn một chút, hơn nữa có thể bán lẻ, còn ở cửa hàng bách hóa thì không, cho nên, đến cung tiêu xã trước.
Sau khi đến cung tiêu xã, chủ yếu là Sở Đình mua đồ, Dương Vũ chỉ phụ trách đi theo phía sau móc tiền móc phiếu ra thôi.
Mua được hai cái chậu, Dương Vũ nói có thể tìm một người trong đội có tay nghề làm cho một cái chậu gỗ, nhưng Sở Đình cũng muốn có chậu rửa chân, chậu rửa mặt và chậu rửa mông vào mùa đông nữa, cô không chịu được khi dùng chung một hai cái chậu đó, cho nên mua hai cái chậu sắt, bên trên còn có chữ song hỷ màu hồng.
Dầu và muối là hai thứ thường được mua nhất, người mua giấm mua tương không nhiều, bởi vì chúng không cần thiết lắm, nhưng tất nhiên Sở Đình đã mua tất cả. Cô cũng mua một con dao, trong nhà không có dao làm sao nấu ăn được, nồi muôi thìa bát đũa khay, riêng đồ làm bếp thì thiếu nhiều lắm.
Mới đầu Sở Đình mua gì thì đều nhìn sang Dương Vũ, quan sát sắc mặt của anh, tránh để mình mua quá nhiều hoặc mua quá mắc, suy cho cùng người có tiền là có quyền, nhưng sau đó cô thấy hình như anh chẳng quan tâm chút nào, đôi khi còn nhắc những thứ cần mua, thế là Sở Đình mạnh dạn mua hết.
Khi bước ra khỏi cung tiêu xã, trên cái sọt của hai người chứa rất nhiều đồ, sau đó lại chạy thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Những thứ được bán trong cửa hàng bách hóa không hề rẻ, mấy đồ bên trong trông có vẻ cao cấp hơn ở cung tiêu xã, muối ở cung tiêu xã được đóng trong một cái bọc lớn, ai mua bao nhiêu thì lấy rồi đặt lên cân tính tiền, còn muối ở trong cửa hàng bách hóa thì được đóng trong từng cái túi nhỏ.
Sở Đình không hề tỏ ra rụt rè, dù gì cô cũng đã sống vài năm ở Bắc Kinh, ra vào các khách sạn, trung tâm thương mại sang trọng, tuy đều là phục vụ hoặc làm quảng cáo, nhưng theo như cái nhìn của cô thì cửa hàng bách hoa xa hoa nhất bây giờ cũng chỉ tương đương với một siêu thị nhỏ đời sau, ngay cả thang cuốn cũng không có chỉ có thể đi loại cầu thang bình thường.
Trung tâm bách hóa thời này cũng gần giống với trung tâm bách hóa mấy đời sau, đều có các quầy bán các sản phẩm khác nhau. Sở Đình còn đang nhìn xung quanh xem ở đây bán gì thì Dương Vũ đã kéo cô đến quầy bán vải.
“Hai chúng ta kết hôn em cũng chưa mua một bộ quần áo mới, hôm nay vừa khéo mua vài thước vải về, em may cho mình một bộ quần áo đi.” Dương Vũ nói.
Tự may quần áo, tuy Sở Đình lớn lên ở cô nhi viện nhưng thật sự chưa tự may quần áo bao giờ, chẳng qua may quần áo chắc cũng rất đơn giản, cô suy nghĩ, chẳng phải chỉ cần ướm vải theo dáng người cắt ra rồi may lại sao, hay là thử xem?
Nghe cô nói vậy, Dương Vũ bật cười nói: “Em thật sự tưởng rằng chúng ta đến sớm mới mua được sao?”
“Lẽ nào không phải à?”
“Đương nhiên là không phải.” Dương Vũ liếc nhìn xung quanh, hơi nghiêng người về phía trước, nói tiếp: “Quán ăn này đã bán hết từ lâu rồi, cái chúng ta ăn là đồ ăn của mấy người sau bếp bọn họ đấy.”
“Thế bọn họ bán đồ ăn cho chúng ta, còn mình thì không ăn nữa sao?” Sở Đình nghĩ như thế, cô cảm thấy chị Vương này đúng là rất tốt.
“Chậc chậc.” Dương Vũ bày ra vẻ mặt trẻ nhỏ khó dạy: “Đây đâu phải của họ, vốn dĩ là của quán ăn, lấy phần trên loãng nhão bán cho khách, phần đặc ở dưới thì giấu lại để mình ăn, người khác bỏ tiền ra thì không ăn được, bọn họ thì ăn đến mức bụng to hông chắc thế kia.”
Thấy Sở Đình vẫn còn vẻ nghi hoặc, anh cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, đốc thúc cô: “Mau ăn đi, trà dầu nguội rồi thì không ngon đâu, bánh bao cũng vậy.”
“Ừ.” Sở Đình không bận tâm đến vấn đề vừa rồi, con người cô rất ít tò mò, người khác có câu cái gì càng không nên nghĩ đến thì càng nghĩ đến, nhưng cô thì không phải như thế, nói cô mặc kệ thì cô liền mặc kệ ngay, mấy chuyện không hiểu cô đều vứt ở sau đầu, quên là quên ngay.
“Anh cũng ăn nhanh đi, cái bánh này lớn thế kia, em cùng lắm cũng chỉ ăn được hai cái.”
Ăn sáng xong, Sở Đình cũng đã no căng, bánh bao thịt này đúng là chất lượng, một cái to bằng nửa lòng bàn tay của cô, ăn hai cái là no rồi, chưa nói đến một bát trà dầu.
Ăn xong, Dương Vũ lại đưa cô đến hợp tác xã cung ứng, bởi vì đang trong thành phố, vừa có hợp tác xã cung ứng vừa có bách hóa tổng hợp, nhưng mua mắm muối gì đó thì ở cung tiêu xã sẽ rẻ hơn một chút, hơn nữa có thể bán lẻ, còn ở cửa hàng bách hóa thì không, cho nên, đến cung tiêu xã trước.
Sau khi đến cung tiêu xã, chủ yếu là Sở Đình mua đồ, Dương Vũ chỉ phụ trách đi theo phía sau móc tiền móc phiếu ra thôi.
Mua được hai cái chậu, Dương Vũ nói có thể tìm một người trong đội có tay nghề làm cho một cái chậu gỗ, nhưng Sở Đình cũng muốn có chậu rửa chân, chậu rửa mặt và chậu rửa mông vào mùa đông nữa, cô không chịu được khi dùng chung một hai cái chậu đó, cho nên mua hai cái chậu sắt, bên trên còn có chữ song hỷ màu hồng.
Dầu và muối là hai thứ thường được mua nhất, người mua giấm mua tương không nhiều, bởi vì chúng không cần thiết lắm, nhưng tất nhiên Sở Đình đã mua tất cả. Cô cũng mua một con dao, trong nhà không có dao làm sao nấu ăn được, nồi muôi thìa bát đũa khay, riêng đồ làm bếp thì thiếu nhiều lắm.
Mới đầu Sở Đình mua gì thì đều nhìn sang Dương Vũ, quan sát sắc mặt của anh, tránh để mình mua quá nhiều hoặc mua quá mắc, suy cho cùng người có tiền là có quyền, nhưng sau đó cô thấy hình như anh chẳng quan tâm chút nào, đôi khi còn nhắc những thứ cần mua, thế là Sở Đình mạnh dạn mua hết.
Khi bước ra khỏi cung tiêu xã, trên cái sọt của hai người chứa rất nhiều đồ, sau đó lại chạy thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Những thứ được bán trong cửa hàng bách hóa không hề rẻ, mấy đồ bên trong trông có vẻ cao cấp hơn ở cung tiêu xã, muối ở cung tiêu xã được đóng trong một cái bọc lớn, ai mua bao nhiêu thì lấy rồi đặt lên cân tính tiền, còn muối ở trong cửa hàng bách hóa thì được đóng trong từng cái túi nhỏ.
Sở Đình không hề tỏ ra rụt rè, dù gì cô cũng đã sống vài năm ở Bắc Kinh, ra vào các khách sạn, trung tâm thương mại sang trọng, tuy đều là phục vụ hoặc làm quảng cáo, nhưng theo như cái nhìn của cô thì cửa hàng bách hoa xa hoa nhất bây giờ cũng chỉ tương đương với một siêu thị nhỏ đời sau, ngay cả thang cuốn cũng không có chỉ có thể đi loại cầu thang bình thường.
Trung tâm bách hóa thời này cũng gần giống với trung tâm bách hóa mấy đời sau, đều có các quầy bán các sản phẩm khác nhau. Sở Đình còn đang nhìn xung quanh xem ở đây bán gì thì Dương Vũ đã kéo cô đến quầy bán vải.
“Hai chúng ta kết hôn em cũng chưa mua một bộ quần áo mới, hôm nay vừa khéo mua vài thước vải về, em may cho mình một bộ quần áo đi.” Dương Vũ nói.
Tự may quần áo, tuy Sở Đình lớn lên ở cô nhi viện nhưng thật sự chưa tự may quần áo bao giờ, chẳng qua may quần áo chắc cũng rất đơn giản, cô suy nghĩ, chẳng phải chỉ cần ướm vải theo dáng người cắt ra rồi may lại sao, hay là thử xem?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.