Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười
Chương 33: Tiêu Tiền Như Nước
Kim Ngân Quả Tử
19/03/2022
“Đường đỏ mua hôm qua, có thể pha nước uống sau khi ăn bánh bao.”
“À, bịch đường đỏ đó hả, em đưa cho chị Kiều rồi.”
“Đưa hết rồi?” Dương Vũ buồn bực, bịch đó cũng phải một cân đấy.
“Ừm, chị ấy đem rất nhiều rau qua.” Sở Đình chỉ vào đống rau trong góc.
Dương Vũ nhìn sang, một mớ đậu đũa, ớt xanh, trong đội mấy thứ này một hào là có thể mua được một đống, xem ra nàng dâu mới là người tiêu tiền như nước rồi!
…
Mặc dù là người tiêu pha phung phí, nhưng cưới cũng đã cưới rồi, không thể trả về được, Dương Vũ quyết định sau này ăn cơm sẽ ăn vừa phải như nhà bên cạnh.
Sở Đình cũng biết mình cho nhiều, cô thành thật nhận sai, lần sau nhất định sẽ làm rõ người xung quanh tặng quà thì tặng cái gì và tặng bao nhiêu.
Hai người ăn bánh bao xong thì đi ngủ, bây giờ Sở Đình hoàn toàn không căng thẳng vì có người đàn ông ngủ bên cạnh nữa, có thể là vì ngủ nhiều lần rồi nên quen rồi nhỉ.
Ngày hôm sau, lúc đi làm nhận nông cu, đội trưởng thông báo cho mọi người có thể hái lá khoai lang rồi, Sở Đình không hiểu ý đó là gì, cô cẩn thận tìm tòi kỹ lại ký ức, mới nhận ra rằng đây là khúc dạo đầu cho việc thu hoạch khoai lang. Lá khoai lang có thể xào ăn, lá còn non thì ngon, lá già thì sần sùi ăn không ngon, bây giờ hái cũng hơi muộn rồi.
Nhưng khoai lang lúc trước vẫn chưa thu hoạch đấy, nếu như hái thì có lẽ không lâu sau đất ruộng sẽ trơ trụi, đừng thấy sân nhà nào nhà nấy cũng có rau, nhưng nếu gặp phải kiểu cho không này thì họ nhất định sẽ không bỏ qua. Bản thân không ăn được thì băm nhỏ cho gà ăn cũng được, cho nên đội trưởng quy định chỉ có thể hái trước khi thu hoạch khoai lang. Lúc mọi người hái, ai cũng nhặt lá non ở giữa, Sở Đình cũng vậy, cô ngắt còn nhiều hơn người khác, dẫu sao thì trong nhà cũng không có rau.
Buổi sáng đội trưởng thông báo, buổi trưa tan làm thì người nào người nấy cũng khăn gói quần áo, hoặc là xách giỏ, bên trong toàn là lá khoai lang. Sở Định không mang giỏ, cũng không có con cái đến cầm giúp giống như những người khác, cũng may cô cầm khăn chống nắng nên cô bỏ lá khoai lang vào khăn rồi mang về nhà.
Lúc sáng vội đi làm nên cũng không có xào rau, rau mà Kiều Đại Hồng cho hôm qua vẫn còn để ở góc tường, có rau tươi ngon khiến Sở Đình có hứng thú nấu cơm. Lu nước trong bếp đã đầy, có lẽ là buổi sáng trước khi đi làm Dương Vũ đã lấy nước, vừa hay dùng để nấu cơm, nấu đồ ăn.
Rửa và chần lá khoai lang, trộn với muối và giấm, rắc hành lá và ớt xanh thái nhỏ, Sở Đình dùng đũa khuấy đều, nếm thử một miếng, mùi vị không tồi. Cô xào thêm ít đậu cô ve, hai món ăn đã xong, món ăn chính là cơm trắng đã được nấu chín, Sở Đình cảm thấy ngoài việc có chút nhàm chán, một ngày như vậy cũng không tệ lắm. Nhàm chán là bởi vì trước đây ở hiện đại cô chỉ có một mình, nhưng lúc đó cô có điện thoại di động, tuy rằng là một cái điện thoại cũ nát, nhưng cũng có thể đọc tiểu thuyết, còn bây giờ thì không được, ở một mình thật sự rất nhàm chán, Sở Đình có chút mong chờ buổi chiều Dương Vũ quay về.
Buổi chiều, trước khi đi làm, Sở Đình đặc biệt mang theo một cái giỏ, chuyên dùng để đựng lá khoai lang. Hái xong một luống đất, cô còn rút thời gian ra ngẩng đầu lên nhìn xung quanh thử, đội trưởng cũng đang bận rộn ngắt lá khoai lang đấy, không có ai quản việc có đi làm không.
Buổi chiều tan làm, Sở Đình vui vẻ xách giỏ đựng lá khoai lang về nhà, lúc về đến nhà thì Dương Vũ đã ở nhà rồi, đồng thời còn đang ngồi trên bàn ăn, bưng chén cơm ăn cơm nữa đấy.
“Hôm nay anh về sớm vậy à?”
“Ừm, hôm nay ít việc nên về sớm.” Dương Vũ vừa gật đầu vừa nói, còn không quên nói: “Đây là lá khoai lang hôm nay mới hái nhỉ, trộn rất ngon đấy, đậu cô ve này xào cũng rất ngon.”
Sở Đình nhìn đĩa đồ ăn trên bàn, đều sạch trơn, cô có chút ngượng ngùng, nói: “Cũng chỉ thế thôi, cũng không ngon bao nhiêu.” Tài nấu cơm của cô là xuất sư từ nấu cơm tập thể trong cô nhi viện, cô có thể có tài nấu nướng gì.
“Không phải đâu.” Anh tuyệt đối không đồng ý với cách nói của Sở Đình: “Đây là món ăn nhà làm ngon nhất mà anh từng ăn rồi, ngoài quán cơm quốc doanh trong thành phố thì rau em xào là ngon nhất.”
Sở Đình được khen mà có chút ngượng ngùng, vội vàng đổi chủ đề: “Bây giờ anh ăn cơm rồi, cơm tối còn ăn được nữa không?”
“Thế phải xem tối ăn cái gì.”
“Nấu cháo, thêm hai củ khoai lang, với nấu ít lá khoai lang.” Sở Đình lắc lắc cái giỏ trước mặt anh.
“À, bịch đường đỏ đó hả, em đưa cho chị Kiều rồi.”
“Đưa hết rồi?” Dương Vũ buồn bực, bịch đó cũng phải một cân đấy.
“Ừm, chị ấy đem rất nhiều rau qua.” Sở Đình chỉ vào đống rau trong góc.
Dương Vũ nhìn sang, một mớ đậu đũa, ớt xanh, trong đội mấy thứ này một hào là có thể mua được một đống, xem ra nàng dâu mới là người tiêu tiền như nước rồi!
…
Mặc dù là người tiêu pha phung phí, nhưng cưới cũng đã cưới rồi, không thể trả về được, Dương Vũ quyết định sau này ăn cơm sẽ ăn vừa phải như nhà bên cạnh.
Sở Đình cũng biết mình cho nhiều, cô thành thật nhận sai, lần sau nhất định sẽ làm rõ người xung quanh tặng quà thì tặng cái gì và tặng bao nhiêu.
Hai người ăn bánh bao xong thì đi ngủ, bây giờ Sở Đình hoàn toàn không căng thẳng vì có người đàn ông ngủ bên cạnh nữa, có thể là vì ngủ nhiều lần rồi nên quen rồi nhỉ.
Ngày hôm sau, lúc đi làm nhận nông cu, đội trưởng thông báo cho mọi người có thể hái lá khoai lang rồi, Sở Đình không hiểu ý đó là gì, cô cẩn thận tìm tòi kỹ lại ký ức, mới nhận ra rằng đây là khúc dạo đầu cho việc thu hoạch khoai lang. Lá khoai lang có thể xào ăn, lá còn non thì ngon, lá già thì sần sùi ăn không ngon, bây giờ hái cũng hơi muộn rồi.
Nhưng khoai lang lúc trước vẫn chưa thu hoạch đấy, nếu như hái thì có lẽ không lâu sau đất ruộng sẽ trơ trụi, đừng thấy sân nhà nào nhà nấy cũng có rau, nhưng nếu gặp phải kiểu cho không này thì họ nhất định sẽ không bỏ qua. Bản thân không ăn được thì băm nhỏ cho gà ăn cũng được, cho nên đội trưởng quy định chỉ có thể hái trước khi thu hoạch khoai lang. Lúc mọi người hái, ai cũng nhặt lá non ở giữa, Sở Đình cũng vậy, cô ngắt còn nhiều hơn người khác, dẫu sao thì trong nhà cũng không có rau.
Buổi sáng đội trưởng thông báo, buổi trưa tan làm thì người nào người nấy cũng khăn gói quần áo, hoặc là xách giỏ, bên trong toàn là lá khoai lang. Sở Định không mang giỏ, cũng không có con cái đến cầm giúp giống như những người khác, cũng may cô cầm khăn chống nắng nên cô bỏ lá khoai lang vào khăn rồi mang về nhà.
Lúc sáng vội đi làm nên cũng không có xào rau, rau mà Kiều Đại Hồng cho hôm qua vẫn còn để ở góc tường, có rau tươi ngon khiến Sở Đình có hứng thú nấu cơm. Lu nước trong bếp đã đầy, có lẽ là buổi sáng trước khi đi làm Dương Vũ đã lấy nước, vừa hay dùng để nấu cơm, nấu đồ ăn.
Rửa và chần lá khoai lang, trộn với muối và giấm, rắc hành lá và ớt xanh thái nhỏ, Sở Đình dùng đũa khuấy đều, nếm thử một miếng, mùi vị không tồi. Cô xào thêm ít đậu cô ve, hai món ăn đã xong, món ăn chính là cơm trắng đã được nấu chín, Sở Đình cảm thấy ngoài việc có chút nhàm chán, một ngày như vậy cũng không tệ lắm. Nhàm chán là bởi vì trước đây ở hiện đại cô chỉ có một mình, nhưng lúc đó cô có điện thoại di động, tuy rằng là một cái điện thoại cũ nát, nhưng cũng có thể đọc tiểu thuyết, còn bây giờ thì không được, ở một mình thật sự rất nhàm chán, Sở Đình có chút mong chờ buổi chiều Dương Vũ quay về.
Buổi chiều, trước khi đi làm, Sở Đình đặc biệt mang theo một cái giỏ, chuyên dùng để đựng lá khoai lang. Hái xong một luống đất, cô còn rút thời gian ra ngẩng đầu lên nhìn xung quanh thử, đội trưởng cũng đang bận rộn ngắt lá khoai lang đấy, không có ai quản việc có đi làm không.
Buổi chiều tan làm, Sở Đình vui vẻ xách giỏ đựng lá khoai lang về nhà, lúc về đến nhà thì Dương Vũ đã ở nhà rồi, đồng thời còn đang ngồi trên bàn ăn, bưng chén cơm ăn cơm nữa đấy.
“Hôm nay anh về sớm vậy à?”
“Ừm, hôm nay ít việc nên về sớm.” Dương Vũ vừa gật đầu vừa nói, còn không quên nói: “Đây là lá khoai lang hôm nay mới hái nhỉ, trộn rất ngon đấy, đậu cô ve này xào cũng rất ngon.”
Sở Đình nhìn đĩa đồ ăn trên bàn, đều sạch trơn, cô có chút ngượng ngùng, nói: “Cũng chỉ thế thôi, cũng không ngon bao nhiêu.” Tài nấu cơm của cô là xuất sư từ nấu cơm tập thể trong cô nhi viện, cô có thể có tài nấu nướng gì.
“Không phải đâu.” Anh tuyệt đối không đồng ý với cách nói của Sở Đình: “Đây là món ăn nhà làm ngon nhất mà anh từng ăn rồi, ngoài quán cơm quốc doanh trong thành phố thì rau em xào là ngon nhất.”
Sở Đình được khen mà có chút ngượng ngùng, vội vàng đổi chủ đề: “Bây giờ anh ăn cơm rồi, cơm tối còn ăn được nữa không?”
“Thế phải xem tối ăn cái gì.”
“Nấu cháo, thêm hai củ khoai lang, với nấu ít lá khoai lang.” Sở Đình lắc lắc cái giỏ trước mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.