Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Chương 27: Xin Giống

Kim Ngân Quả Tử

15/03/2022

Sở Đình ở nhà thu dọn bát đũa, thật ra hai người vẫn rất tiện, chỉ hai cái bát hai đôi đũa, rửa rất nhanh.

Người ở nhà cũ đã tan tầm, khi Dương Vũ đến bà Kiều đang chỉ huy vợ con trai cả làm cơm chiều. Tuy rằng bà Kiều đã lớn tuổi, nhưng vẫn làm việc, chẳng qua chỉ lúc có thể làm biếng như bây giờ mới có thể làm biếng, thoải mái kiếm công điểm, qua vài ngày lúc thu hoạch vụ thu mệt mỏi, bà ta sẽ không làm nữa.

“Nhị Vũ tới rồi, hôm nay sao vợ con không làm việc?” Bà Kiều cũng không hỏi anh vì sao không làm việc, rất hiển nhiên là hiểu đứa con trai thứ hai này của mình không làm việc mới là thái độ bình thường, thỉnh thoảng nếu làm việc một lần mới là chuyện ngạc nhiên.

“Con dẫn cô ấy vào trong thành phố mua đồ, trong nhà không dầu không muối, ngay cả cơm cũng không nấu được.” Dương Vũ vừa nói vừa nhìn giống rau trong sân.

Bà Kiều vẫn không hỏi anh đến để làm gì thì nhìn thấy anh như vậy, nghĩ lại một hồi thì biết có lẽ anh tới xin rau, lập tức nói: “Có phải con đến hái rau không, sao không mang rổ đến?” Đối với một ít rau, bà Kiều cũng không nhỏ mọn, tuy rằng bà ta không coi trọng con thứ hai, cảm thấy anh không làm việc, cả ngày lông bông mất mặt, nhưng dù sao cũng là mình sinh ra, không nhất định phải giống như kẻ thù.

“Con tìm mẹ xin ít giống rau, chỉ là nhổ từ cái này cũng không được.”

“Ý kiến này rất hay, vẫn là tự mình trồng mới tốt, rau này mỗi ngày đều phải ăn.” Bà Kiều gật đầu: “Mẹ lấy cho con, hiện giờ nhiều hạt giống cải trắng củ cải.”

“Cũng được, chỉ cần là rau. Đúng rồi, gói bánh đào này mua hôm nay, mọi người nếm thử đi.” Dương Vũ đưa bánh đào qua.

“Bánh đào, bà ơi, cháu muốn ăn.”

“Bà ơi, cháu cũng muốn ăn.”

Hai đứa nhỏ trong nhà vây lại đây, là hai đứa con của anh cả Dương Vũ - Dương Văn, luôn không thân thiết với chú hai bọn họ, vừa rồi thấy người đến cũng không chào hỏi, hiện giờ nhìn thấy bánh đào mới lại đây.

“Sắp ăn cơm rồi, còn ăn cái gì, bà cất vào trước sau đó lại ăn.” Bà Kiều còn chưa kịp kinh ngạc đứa con trai thứ hai này của mình lại biết mang đồ tới nhà, đã bị hai đứa cháu trai cháu gái cắt ngang.



“Con vào nhà đi, cha con với anh cả con ở trong nhà đó.” Bà Kiều nói xong trước tiên trở về nhà cất bánh đào vào lại đi lấy hạt giống rau.

Dương Vũ cũng không có gì để nói với cha và anh cả mình, đứng cùng nhau cũng xấu hổ, cuối cùng cầm hạt giống rau ra khỏi sân nhà cũ, anh cảm thấy quả nhiên vẫn là nhà nhỏ của mình tốt hơn, nhất là sau khi có vợ.



Dương Vũ cầm một túi hạt giống trở về, Sở Đình không phân biệt được chúng, cô không biết chúng là hạt giống của rau gì, việc này chỉ có thể giao cho Dương Vũ phụ trách.

Sáng sớm hôm sau, hai người ăn xong bữa sáng, cháo khoai lang, bên trong còn cho thêm mì, tạo thành hỗn hợp sền sệt, khoai lang đã có sẵn vị ngọt, cháo không thêm đường vị cũng có chút ngọt, uống rất ngon.

Ăn xong, Sở Đình bắt đầu làm việc, Dương Vũ cũng đi thành phố, hai người đi đến ngã ba rồi tách nhau ra, Sở Đình cũng không hỏi Dương Vũ lên thành phố làm công việc gì, tóm lại cũng không nhẹ nhàng gì, nếu không cũng đâu kiếm được nhiều tiền đến vậy. Cái này làm cho Dương Vũ vốn đang nghĩ nên giải thích thế nào với cô cũng thở phào nhẹ nhõm, không phải anh muốn giấu diếm, mà công việc của anh rất nguy hiểm, không biết vẫn là tốt nhất.

Sở Đình cầm cái cuốc bắt đầu làm việc, Trần Mỹ Phương tay cầm nông cụ chạy lại hỏi cô: “Ai ui, Sở Đình, ngày hôm qua sao cô không đến làm việc, là đi thành phố sao?”

Trần Mỹ Phương tuy hỏi như vậy nhưng đã sớm biết đáp án, Sở Đình là thanh niên trí thức vừa mới kết hôn, lại rất được chú ý, mặc dù cô đã rất thu liễm.

“Đúng vậy, đi thành phố mua chút thức ăn và vật dụng.” Sở Đình nghĩ càng nói ít thì càng đỡ mắc sai lầm.

“Xem ra cuộc sống của cô cũng rất tốt nha, không sống cùng cha mẹ chồng, không cần hầu hạ bọn họ, còn có thể nhận từ bọn họ một ít tiền.” Trần Mỹ Phương hiện tại vẫn cho rằng Dương Vũ tiêu tiền của cha mẹ anh, Sở Đình cũng không định giải thích.

Giải thích thì cô lại phải nói rõ Dương Vũ lấy tiền từ đâu ra, anh đúng là một tên tiểu côn đồ, ở thành phố kiếm tiền không phải đánh bạc thì cũng là lừa gạt, những điều đó ở niên đại này đủ phán trọng tội, nếu như bị người khác nắm thóp, không bằng để cho người khác đều cho rằng Dương Vũ vẫn tiêu tiền từ cha mẹ. Thật ra, ngay cả chị dâu của Dương Vũ từ đầu nghe loại đồn đại này cũng thật sự cho rằng cha mẹ chồng lén lút cho con thứ tiền tiêu, sau đó mới phát hiện ra không phải như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook