Thập Niên 70: Nhất Thai Tam Bảo, Cô Vợ Yêu Kiều Của Xưởng Trưởng
Chương 2: Xuyên Không Kích Thích Mạo Hiểm (2)
Thán Thiêu Uyên Ương
24/07/2024
Đêm trước hôm đi du lịch cô còn điên cuồng mắng bộ truyện này không hề có tam quan, không ngờ hiện tại cô lại xuyên thành người bị hại đầu tiên trong truyện, đúng là đủ châm chọc.
Hiện tại là tháng 6 năm 1971, mà nơi cô đang ở là một thôn nhỏ ở phương bắc, tên là Bạch Vân thôn.
Người phụ nữ đang nói chuyện ngoài kia là nữ chính trong truyện, “bạn thân” của nguyên chủ Cao Minh Nguyệt, Chu Thư Lan.
Mà Kế Sơn trong miệng cô ta lại chính là nam chính trong truyện, Hứa Kế Sơn.
Mà hiện tại cô đang ở giai đoạn ban đầu, lúc cốt truyện mới bắt đầu chưa lâu.
Là thanh niên tri thức, Hứa Kế Sơn đi từ huyện thành tới Bạch Vân thôn, Chu Thư Lan vừa nhìn thấy hắn ta đã thích hắn ta.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Hứa Kế Sơn lại thích nguyên chủ Cao Minh Nguyệt.
Chu Thư Lan ba phen bốn bận dùng lời bóng gió nói xấu Cao Minh Nguyệt, thế nhưng Hứa Kế Sơn không hề tin tưởng, còn càng thấy hứng thú với Cao Minh Nguyệt hơn.
Vì thế Chu Thư Lan mới nghĩ ra biện pháp hiện tại, dụ lừa nguyên chủ rồi bỏ thuốc nguyên chủ, còn hẹn lão tế đã 50 tuổi trong thôn Vương Thiết Thụ.
Trong nguyên tác, Chu Thư Lan dẫn người tới bắt gian, vừa lúc bắt quả tang nguyên chủ với Vương Thiết Thụ.
Có điều hiện tại, thời gian không đổi, địa điểm không đổi, nhưng người đàn ông trước mắt cô đã thay đổi.
Không biết có phải do cô xuyên tới không mà cốt truyện xuất hiện lệch lạc.
Bên cạnh cô không có lão ế Vương Thiết Thụ, đứng trước mắt cô là Lục Xuyên, giám đốc nhà máy bột mì, người mới vừa đi từ huyện thành tới Bạch Vân thôn khảo sát.
Nhưng mà, mặc kệ người đàn ông trước mắt là ai, chuyện Chu Thư Lan hại người vẫn không thay đổi, đồng thời cô ta cũng dẫn theo Hứa Kế Sơn cùng với người trong thôn tới bắt gian.
Dựa vào tình huống trước mắt, hai người muốn ra khỏi nhà tranh này cũng không còn kịp rồi.
Vào lúc Cao Minh Nguyệt đang chỉnh đốn lại mạch suy nghĩ, đại não Lục Xuyên cũng nhanh chóng vận chuyển.
Vốn dĩ hôm nay hắn tới Bạch Vân thôn để khảo sát tình hình phát triển của lúa mì, dù sao cũng sắp tới mùa thu hoạch rồi.
Buổi tối hắn không quay về huyện thành, hắn dự định hôm sau tiện đường chạy tới Hắc Thủy thôn ngay bên cạnh luôn.
Rõ ràng vào thời gian này hẳn người trong thôn đã ngủ hết rồi, hắn không ngủ được ra ngoài đi dạo.
Khi tới nhà tranh bên cạnh cổng thôn, hắn ngửi được mùi hương, ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy cả người nóng lên, hoa mắt chóng mặt.
Hắn xoay người đi vào trong nhà tranh, vốn chỉ định hóa giải cảm giác khó chịu trong cơ thể, nhưng đầu óc hắn càng lúc càng mất tỉnh táo, luôn cảm thấy mình đụng phải thứ gì đó, hệt như là thuốc giải vậy.
Cứ thế, một người vốn không có dục vọng với phụ nữ như hắn lại như hóa thành quỷ đói, mãi tới khi lý trí trở về.
Đã rất nhiều năm rồi, không có người phụ nữ nào có thể khiến hắn nảy sinh dục vọng, người phụ nữ trước mắt là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Hắn đã từng cho rằng, năm đó hắn bị thương khiến chỗ kia cũng bị tổn thương, nhưng hiện tại xem ra, dường như không phải vậy.
Càng khiến hắn kinh ngạc là, gặp phải chuyện như vậy, cho dù bắt nguồn từ nguyên nhân gì, nhưng hình như người phụ nữ trước mắt cũng bình tĩnh quá rồi.
Tiếng bước chân ồn ào truyền từ xa tới gần, còn có tiếng nói chuyện đứt quãng của người khác truyền tới.
Hiện tại là tháng 6 năm 1971, mà nơi cô đang ở là một thôn nhỏ ở phương bắc, tên là Bạch Vân thôn.
Người phụ nữ đang nói chuyện ngoài kia là nữ chính trong truyện, “bạn thân” của nguyên chủ Cao Minh Nguyệt, Chu Thư Lan.
Mà Kế Sơn trong miệng cô ta lại chính là nam chính trong truyện, Hứa Kế Sơn.
Mà hiện tại cô đang ở giai đoạn ban đầu, lúc cốt truyện mới bắt đầu chưa lâu.
Là thanh niên tri thức, Hứa Kế Sơn đi từ huyện thành tới Bạch Vân thôn, Chu Thư Lan vừa nhìn thấy hắn ta đã thích hắn ta.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Hứa Kế Sơn lại thích nguyên chủ Cao Minh Nguyệt.
Chu Thư Lan ba phen bốn bận dùng lời bóng gió nói xấu Cao Minh Nguyệt, thế nhưng Hứa Kế Sơn không hề tin tưởng, còn càng thấy hứng thú với Cao Minh Nguyệt hơn.
Vì thế Chu Thư Lan mới nghĩ ra biện pháp hiện tại, dụ lừa nguyên chủ rồi bỏ thuốc nguyên chủ, còn hẹn lão tế đã 50 tuổi trong thôn Vương Thiết Thụ.
Trong nguyên tác, Chu Thư Lan dẫn người tới bắt gian, vừa lúc bắt quả tang nguyên chủ với Vương Thiết Thụ.
Có điều hiện tại, thời gian không đổi, địa điểm không đổi, nhưng người đàn ông trước mắt cô đã thay đổi.
Không biết có phải do cô xuyên tới không mà cốt truyện xuất hiện lệch lạc.
Bên cạnh cô không có lão ế Vương Thiết Thụ, đứng trước mắt cô là Lục Xuyên, giám đốc nhà máy bột mì, người mới vừa đi từ huyện thành tới Bạch Vân thôn khảo sát.
Nhưng mà, mặc kệ người đàn ông trước mắt là ai, chuyện Chu Thư Lan hại người vẫn không thay đổi, đồng thời cô ta cũng dẫn theo Hứa Kế Sơn cùng với người trong thôn tới bắt gian.
Dựa vào tình huống trước mắt, hai người muốn ra khỏi nhà tranh này cũng không còn kịp rồi.
Vào lúc Cao Minh Nguyệt đang chỉnh đốn lại mạch suy nghĩ, đại não Lục Xuyên cũng nhanh chóng vận chuyển.
Vốn dĩ hôm nay hắn tới Bạch Vân thôn để khảo sát tình hình phát triển của lúa mì, dù sao cũng sắp tới mùa thu hoạch rồi.
Buổi tối hắn không quay về huyện thành, hắn dự định hôm sau tiện đường chạy tới Hắc Thủy thôn ngay bên cạnh luôn.
Rõ ràng vào thời gian này hẳn người trong thôn đã ngủ hết rồi, hắn không ngủ được ra ngoài đi dạo.
Khi tới nhà tranh bên cạnh cổng thôn, hắn ngửi được mùi hương, ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy cả người nóng lên, hoa mắt chóng mặt.
Hắn xoay người đi vào trong nhà tranh, vốn chỉ định hóa giải cảm giác khó chịu trong cơ thể, nhưng đầu óc hắn càng lúc càng mất tỉnh táo, luôn cảm thấy mình đụng phải thứ gì đó, hệt như là thuốc giải vậy.
Cứ thế, một người vốn không có dục vọng với phụ nữ như hắn lại như hóa thành quỷ đói, mãi tới khi lý trí trở về.
Đã rất nhiều năm rồi, không có người phụ nữ nào có thể khiến hắn nảy sinh dục vọng, người phụ nữ trước mắt là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Hắn đã từng cho rằng, năm đó hắn bị thương khiến chỗ kia cũng bị tổn thương, nhưng hiện tại xem ra, dường như không phải vậy.
Càng khiến hắn kinh ngạc là, gặp phải chuyện như vậy, cho dù bắt nguồn từ nguyên nhân gì, nhưng hình như người phụ nữ trước mắt cũng bình tĩnh quá rồi.
Tiếng bước chân ồn ào truyền từ xa tới gần, còn có tiếng nói chuyện đứt quãng của người khác truyền tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.