Chương 9: Đúng Dịp Ra Tay (3)
Châu Thị
02/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà ngoại có tay nghề thêu thùa cực kỳ tốt, bà dạy kỹ năng này cho Đổng Giai Tuệ, tuy rằng tay nghề của cô kém bà ngoại, nhưng vá áo quần nhất định không thành vấn đề.
Đổng Giai Tuệ cầm áo của Chùy Tử trở về phòng, căn phòng này vốn dĩ là phòng chứa đồ, đồ vật chất đống trong phòng, sau khi Đổng Giai Tuệ trở về, Trần Quế Hương bảo người trong nhà dọn dẹp, lấy một cái giường nhỏ cho cô nằm.
Căn phòng như vậy quả thực không thể so sánh với nơi trước kia cô từng ở, cha mẹ cô đều là người trí thức, gia đình cũng tính là tầng lớp trung lưu, cô lại là con gái duy nhất trong nhà, có thể nói từ nhỏ đến lớn đều được người nhà yêu thương chiều chuộng.
Nhưng con người cho dù là ở trong hoàn cảnh nào cũng đều phải học cách thích ứng với hoàn cảnh, môi trường sống của thời đại này chính là như thế, có thể có giường để ngủ, có chỗ che nắng che mưa, đã là hạnh phúc lớn lao rồi.
Xỏ kim luồng chỉ, tay nghề nhanh nhẹn lưu loát, trước sau chưa tới mười phút, chờ đến khi Đổng Giai Tuệ cầm áo bước ra, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
“Chà? Thật sự là nhìn không ra đó, Giai Tuệ, em có tay nghề này từ khi nào vậy?”
Lỗ hổng kia không chỉ được vá lại, còn chẳng hề nhìn ra được chút dấu vết nào, nếu không phải trước đó biết được chỗ rách nằm ở đâu, có lẽ tìm kỹ thế nào cũng không thể tìm ra được.
“Cũng không dám nhận tay nghề gì, bản thân em cứ rảnh rỗi là sẽ lại làm mấy việc lung tung.”
Đổng Giai Tuệ nhàn nhạt chuyển chủ đề, cũng may người nhà họ Đổng cũng không nghĩ nhiều, đều cho rằng đây là bản lĩnh cô học được sau khi gả cho nhà họ Lư.
“Tay nghề thế này dư dả làm thợ may rồi.”
Năm nay thợ có tay nghề kiếm rất được, quầy bán vải của xã cung ứng và tiêu thụ có thợ may, có nhận may quần áo, cũng có nhận khâu vá giúp mọi người, theo mọi người thấy, cho dù đưa cái áo này cho thợ may, hiệu quả sau khi khâu vá cũng chưa chắc đã tốt hơn Đổng Giai Tuệ làm.
“Giai Tuệ, bản lĩnh khâu vá của em tiến bộ nhanh thật đó, còn nhớ trước kia nói em vá đôi tất em cũng không vá được.”
Chị dâu ba Triệu Lệ Quyên nhanh miệng, cô ấy vừa nói ra xong câu kia cũng cảm thấy không đúng, vội vàng nhìn vẻ mặt của Đổng Giai Tuệ, sợ kích thích đến cô.
Khâu vá thuộc loại công việc tinh tế, dựa vào sự thành thục hoặc là sự khéo léo trời sinh. Trước khi gả chồng, Đổng Giai Tuệ khâu một cái nút cũng không nhìn được mắt, bây giờ tay nghề tốt như vậy, vì sao tiến bộ nhanh như vậy còn cần phải nói rõ nữa sao?
“Không sao, chuyện đã qua rồi, em chẳng hề cảm thấy đau khổ chút nào.”
Nhìn thấy ánh mắt dè dặt của mọi người, Đổng Giai Tuệ cười tỏ rõ thái độ của mình, nhưng mọi người hoàn toàn không tin cô thật sự không đau khổ, chỉ coi là cô đang cố gắng cười vui vẻ mà thôi.
Trần Quế Hương đảo mắt, bà vừa nghĩ tới chuyện con gái chịu khổ ở nhà họ Lư là lại muốn rơi nước mắt.
“Được rồi, nếu quần áo đã được vá rồi thì chúng ta nhanh dọn cơm ăn đi.”
Lau khóe mắt, Trần Quế Hương gọi mọi người ăn cơm. Canh ngô đơn giản, rau diếp cá xào cùng dưa muối, mặn rất ngon miệng, ngay cả Tiểu Mãn nhỏ nhất cũng ăn một chén nhỏ.
“Chùy Tử đâu, trời đã tối rồi sao còn chưa trở về?”
Đổng Ái Dân uống hai chén canh lớn xuống bụng rồi mới phát hiện con trai lớn Chùy Tử không có ở nhà.
“Quan tâm tới nó làm gì chứ, lớn chừng đó rồi anh còn sợ nó đói nữa sao?”
Bởi vì áo đã được sửa, cơn giận trong lòng Lưu Tú Vân đã tiêu hơn phân nửa. Nhưng Chùy Tử xưa nay luôn nghịch ngợm, quậy phá gây chuyện không hề ít, cho dù là mẹ ruột cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn với nó.
“Trong phòng bếp có để lại một chén canh, chờ khi nào nó về thì con nói với nó một tiếng.”
Bà ngoại có tay nghề thêu thùa cực kỳ tốt, bà dạy kỹ năng này cho Đổng Giai Tuệ, tuy rằng tay nghề của cô kém bà ngoại, nhưng vá áo quần nhất định không thành vấn đề.
Đổng Giai Tuệ cầm áo của Chùy Tử trở về phòng, căn phòng này vốn dĩ là phòng chứa đồ, đồ vật chất đống trong phòng, sau khi Đổng Giai Tuệ trở về, Trần Quế Hương bảo người trong nhà dọn dẹp, lấy một cái giường nhỏ cho cô nằm.
Căn phòng như vậy quả thực không thể so sánh với nơi trước kia cô từng ở, cha mẹ cô đều là người trí thức, gia đình cũng tính là tầng lớp trung lưu, cô lại là con gái duy nhất trong nhà, có thể nói từ nhỏ đến lớn đều được người nhà yêu thương chiều chuộng.
Nhưng con người cho dù là ở trong hoàn cảnh nào cũng đều phải học cách thích ứng với hoàn cảnh, môi trường sống của thời đại này chính là như thế, có thể có giường để ngủ, có chỗ che nắng che mưa, đã là hạnh phúc lớn lao rồi.
Xỏ kim luồng chỉ, tay nghề nhanh nhẹn lưu loát, trước sau chưa tới mười phút, chờ đến khi Đổng Giai Tuệ cầm áo bước ra, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
“Chà? Thật sự là nhìn không ra đó, Giai Tuệ, em có tay nghề này từ khi nào vậy?”
Lỗ hổng kia không chỉ được vá lại, còn chẳng hề nhìn ra được chút dấu vết nào, nếu không phải trước đó biết được chỗ rách nằm ở đâu, có lẽ tìm kỹ thế nào cũng không thể tìm ra được.
“Cũng không dám nhận tay nghề gì, bản thân em cứ rảnh rỗi là sẽ lại làm mấy việc lung tung.”
Đổng Giai Tuệ nhàn nhạt chuyển chủ đề, cũng may người nhà họ Đổng cũng không nghĩ nhiều, đều cho rằng đây là bản lĩnh cô học được sau khi gả cho nhà họ Lư.
“Tay nghề thế này dư dả làm thợ may rồi.”
Năm nay thợ có tay nghề kiếm rất được, quầy bán vải của xã cung ứng và tiêu thụ có thợ may, có nhận may quần áo, cũng có nhận khâu vá giúp mọi người, theo mọi người thấy, cho dù đưa cái áo này cho thợ may, hiệu quả sau khi khâu vá cũng chưa chắc đã tốt hơn Đổng Giai Tuệ làm.
“Giai Tuệ, bản lĩnh khâu vá của em tiến bộ nhanh thật đó, còn nhớ trước kia nói em vá đôi tất em cũng không vá được.”
Chị dâu ba Triệu Lệ Quyên nhanh miệng, cô ấy vừa nói ra xong câu kia cũng cảm thấy không đúng, vội vàng nhìn vẻ mặt của Đổng Giai Tuệ, sợ kích thích đến cô.
Khâu vá thuộc loại công việc tinh tế, dựa vào sự thành thục hoặc là sự khéo léo trời sinh. Trước khi gả chồng, Đổng Giai Tuệ khâu một cái nút cũng không nhìn được mắt, bây giờ tay nghề tốt như vậy, vì sao tiến bộ nhanh như vậy còn cần phải nói rõ nữa sao?
“Không sao, chuyện đã qua rồi, em chẳng hề cảm thấy đau khổ chút nào.”
Nhìn thấy ánh mắt dè dặt của mọi người, Đổng Giai Tuệ cười tỏ rõ thái độ của mình, nhưng mọi người hoàn toàn không tin cô thật sự không đau khổ, chỉ coi là cô đang cố gắng cười vui vẻ mà thôi.
Trần Quế Hương đảo mắt, bà vừa nghĩ tới chuyện con gái chịu khổ ở nhà họ Lư là lại muốn rơi nước mắt.
“Được rồi, nếu quần áo đã được vá rồi thì chúng ta nhanh dọn cơm ăn đi.”
Lau khóe mắt, Trần Quế Hương gọi mọi người ăn cơm. Canh ngô đơn giản, rau diếp cá xào cùng dưa muối, mặn rất ngon miệng, ngay cả Tiểu Mãn nhỏ nhất cũng ăn một chén nhỏ.
“Chùy Tử đâu, trời đã tối rồi sao còn chưa trở về?”
Đổng Ái Dân uống hai chén canh lớn xuống bụng rồi mới phát hiện con trai lớn Chùy Tử không có ở nhà.
“Quan tâm tới nó làm gì chứ, lớn chừng đó rồi anh còn sợ nó đói nữa sao?”
Bởi vì áo đã được sửa, cơn giận trong lòng Lưu Tú Vân đã tiêu hơn phân nửa. Nhưng Chùy Tử xưa nay luôn nghịch ngợm, quậy phá gây chuyện không hề ít, cho dù là mẹ ruột cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn với nó.
“Trong phòng bếp có để lại một chén canh, chờ khi nào nó về thì con nói với nó một tiếng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.