Chương 4: Người Phụ Nữ Bị Chồng Bỏ Rơi (4)
Châu Thị
02/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu như là chính cô, chuyện như vậy quả thật không cần phải nhảy sông, ly hôn thì cũng chẳng có gì phải sợ, thế kỉ hai mươi mốt tỷ lệ ly hôn so với kết hôn còn cao hơn nhiều, nhưng cô cũng không phải nguyên chủ, cũng không trải qua nỗi khổ của nguyên chủ, nên là không thể nào cùng đồng cảm được.
"Đây, uống chén trứng gà hấp này, mẹ cố ý cho thêm hai giọt dầu mè, thơm lắm."
Bây giờ là năm 1975, tuy rằng cuộc sống ở nông thôn cũng không hề tốt, nhà nhà đều phải làm việc kiếm điểm công, một năm qua ăn uống ra còn dư lại được bao nhiêu, những hạt dầu mè này là để ăn tết, Đổng gia ba con dâu thay nhau sinh con, dầu mè, củ cải, trứng gà, chỉ có khi con dâu ở trong tháng, Trần Quế Hương mới chịu lấy ra dùng.
Đổng Giai Tuệ người không chút sức lực, bụng cô sớm cũng đói kêu lớn, chén trứng gà này vừa mang vào phòng liền tỏa ra mùi thơm, cô đã sớm thèm.
Haiz, xuyên đến niên đại bảy mươi thiếu y thiếu thực, trứng gà hấp, thế kỉ hai mươi mốt có ai ăn, Đổng Giai Tuệ vô cùng hoài niệm những món ngon ở hiện đại.
Bánh ngọt, thịt nướng, trà sữa, nghĩ đến cũng khiến cô chảy nước miếng.
Nhưng cô với suy nghĩ không thể chết đói và đầu thai lại vì một bát trứng gà hấp, nhịn đến bây giờ cũng đã rất khổ cực.
Trần Quế Hương nhìn con gái uống cạn sạch chén trứng gà, trong lòng cũng yên tâm, chỉ cần ăn được là được, vậy cũng có nghĩa là trong lòng cũng ổn định.
Nhìn cô con gái gầy guộc, mặt không chút thịt, tay cũng chỉ là da bọc xương, đau lòng không nhịn được, trìu mến nhìn cô nói: "Con xem con gầy như thế này, nhà còn có chút bột mì, mẹ nhớ khi con còn bé thích ăn nhất là bánh ngô với hành lá cắt nhỏ, buổi tối mẹ làm cho con ăn."
Bánh ngô hành cũng rất dễ làm, chỉ cần cho bột vào nước, cho một muỗng dầu vào chảo, đun cho nóng lên, rồi cho bột đã hòa với nước dọc theo mặt chảo, dùng thìa dàn đều mặt bột, đợi mặt bột hơi khô lại rồi rải hành lá cắt nhỏ lên, hành lá cắt nhỏ sau khi được nấu chín liền tỏa ra một mùi hương thơm, đây là món ăn ngon dễ làm mà hiếm có ở nông thôn.
Đổng Giai Tuệ tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ, biết đầu năm nay nhà nhà chi tiêu tiết kiệm, bột mì chỉ có tết mới được ăn, nhà mẹ nguyên chủ có ba chị dâu, năm cháu trai và một cháu gái, cô ấy làm sao có thể ăn một mình được.
"Mẹ, không cần chỉ làm riêng cho con, con ăn cùng mọi người là được."
Trần Quế Hương nghe cô nói như vậy, nước mắt lại rơi xuống.
"Đều do mẹ từ nhỏ đã dạy con sống thành thật như vậy, mẹ luôn nói với con, người một nhà phải sống dĩ hòa vi quý, sau khi lập gia đình phải biết hiếu thuận với cha mẹ chồng, con cũng quá nghe lời mẹ mới chịu nhiều ủy khuất như vậy, nói tới nói lui là một phần cũng do mẹ sai."
Trần Quế Hương vừa nói như vậy, nước mắt Đổng Giai Tuệ cũng không tự chủ được mà chảy xuống, hẳn đây là minh chứng cho việc tình cảm của nguyên chủ vẫn còn lưu lại.
Nếu như là chính cô, chuyện như vậy quả thật không cần phải nhảy sông, ly hôn thì cũng chẳng có gì phải sợ, thế kỉ hai mươi mốt tỷ lệ ly hôn so với kết hôn còn cao hơn nhiều, nhưng cô cũng không phải nguyên chủ, cũng không trải qua nỗi khổ của nguyên chủ, nên là không thể nào cùng đồng cảm được.
"Đây, uống chén trứng gà hấp này, mẹ cố ý cho thêm hai giọt dầu mè, thơm lắm."
Bây giờ là năm 1975, tuy rằng cuộc sống ở nông thôn cũng không hề tốt, nhà nhà đều phải làm việc kiếm điểm công, một năm qua ăn uống ra còn dư lại được bao nhiêu, những hạt dầu mè này là để ăn tết, Đổng gia ba con dâu thay nhau sinh con, dầu mè, củ cải, trứng gà, chỉ có khi con dâu ở trong tháng, Trần Quế Hương mới chịu lấy ra dùng.
Đổng Giai Tuệ người không chút sức lực, bụng cô sớm cũng đói kêu lớn, chén trứng gà này vừa mang vào phòng liền tỏa ra mùi thơm, cô đã sớm thèm.
Haiz, xuyên đến niên đại bảy mươi thiếu y thiếu thực, trứng gà hấp, thế kỉ hai mươi mốt có ai ăn, Đổng Giai Tuệ vô cùng hoài niệm những món ngon ở hiện đại.
Bánh ngọt, thịt nướng, trà sữa, nghĩ đến cũng khiến cô chảy nước miếng.
Nhưng cô với suy nghĩ không thể chết đói và đầu thai lại vì một bát trứng gà hấp, nhịn đến bây giờ cũng đã rất khổ cực.
Trần Quế Hương nhìn con gái uống cạn sạch chén trứng gà, trong lòng cũng yên tâm, chỉ cần ăn được là được, vậy cũng có nghĩa là trong lòng cũng ổn định.
Nhìn cô con gái gầy guộc, mặt không chút thịt, tay cũng chỉ là da bọc xương, đau lòng không nhịn được, trìu mến nhìn cô nói: "Con xem con gầy như thế này, nhà còn có chút bột mì, mẹ nhớ khi con còn bé thích ăn nhất là bánh ngô với hành lá cắt nhỏ, buổi tối mẹ làm cho con ăn."
Bánh ngô hành cũng rất dễ làm, chỉ cần cho bột vào nước, cho một muỗng dầu vào chảo, đun cho nóng lên, rồi cho bột đã hòa với nước dọc theo mặt chảo, dùng thìa dàn đều mặt bột, đợi mặt bột hơi khô lại rồi rải hành lá cắt nhỏ lên, hành lá cắt nhỏ sau khi được nấu chín liền tỏa ra một mùi hương thơm, đây là món ăn ngon dễ làm mà hiếm có ở nông thôn.
Đổng Giai Tuệ tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ, biết đầu năm nay nhà nhà chi tiêu tiết kiệm, bột mì chỉ có tết mới được ăn, nhà mẹ nguyên chủ có ba chị dâu, năm cháu trai và một cháu gái, cô ấy làm sao có thể ăn một mình được.
"Mẹ, không cần chỉ làm riêng cho con, con ăn cùng mọi người là được."
Trần Quế Hương nghe cô nói như vậy, nước mắt lại rơi xuống.
"Đều do mẹ từ nhỏ đã dạy con sống thành thật như vậy, mẹ luôn nói với con, người một nhà phải sống dĩ hòa vi quý, sau khi lập gia đình phải biết hiếu thuận với cha mẹ chồng, con cũng quá nghe lời mẹ mới chịu nhiều ủy khuất như vậy, nói tới nói lui là một phần cũng do mẹ sai."
Trần Quế Hương vừa nói như vậy, nước mắt Đổng Giai Tuệ cũng không tự chủ được mà chảy xuống, hẳn đây là minh chứng cho việc tình cảm của nguyên chủ vẫn còn lưu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.