Chương 29: Tiền Đồ 4
Trương Giai Âm
29/04/2024
Triệu gia —
Khi Triệu Kha tỉnh ngủ, đã không có ai ở nhà.
Cô đi đến phòng bếp lấy thức ăn nóng trong nồi ra, bưng bát đứng dưới mái hiên vừa ăn vừa quan sát xung quanh.
Bốn phía chỗ nào cũng sạch sành sanh, ngăn nắp, gọn gàng, không nghi ngờ gì khi nội bộ gia đình đều đồng ý việc “chuyển công tác” kia, thì làm gì có ai trông đợi vào sự cần cù bù siêng năng của cô nữa chứ.
Lúc mọi người làm việc thì Triệu Kha còn say giấc nồng, bây giờ mọi người đi hết rồi để cô ở nhà một mình chơi bời lêu lổng, thấy cũng kì nên cô vào nhà gom hết quần áo bẩn, chuẩn bị giặt.
Khi cô đang đổi nước nóng trong chậu giặt quần áo, thì bên ngoài có người hô to: "Triệu Kha, em có ở nhà không?"
Triệu Kha khẽ giật mình, lập tức cất giọng đáp: "Có, Vân Vân chị vào đi."
Sau đó, có một cô gái nhẹ nhàng tiến vào, tuy làn da của người này không trắng ngần như Triệu Kha, nhưng so với mấy cô gái khác trong thôn thì nõn nà hơn nhiều, có điều hôm nay đánh má hồng hơi đậm, quện một cục đỏ lè trên má, trông có chút quê mùa.
Triệu Vân Vân, con gái đội trưởng đội sản xuất ở thôn Triệu, là bạn chơi từ thuở nhỏ đến giờ của Triệu Kha, cũng là chị họ cùng tuổi nhưng không cùng chi* của cô, đồng thời còn là cực phẩm nữ phụ trong nguyên tác, dây dưa nam chính, và nhiều lần ức hiếp vu oan nữ chính.
*Không cùng chi (trong một gia tộc): cha hai người này là anh em hoặc có quan hệ thân thích.
Trong nguyên tác, Triệu Vân Vân vì muốn ở bên nam chính Phó Hàng, vậy mà chủ động leo lên giường người ta, sau khi làm lớn chuyện, danh tiếng phải nói là mất sạch.
Cô ấy không muốn lấy chồng xa, vì thế lén đi ra ngoài*, rồi trượt chân ngã xuống sông, đến khi có người phát hiện thì đã không kịp rồi.
*Thường thì con gái thời xưa nếu làm gì sai sẽ bị cha mẹ nhốt trong phòng không cho ra cửa, nguyên câu này chắc ý nói danh tiếng Vân Vân mất hết rồi nên không gả cho ai ở gần đây được hết, cha mẹ nhốt cổ trong phòng để gả cổ đi xa xa một xíu.
"Sao lại nhìn chị như thế?"- Triệu Vân Vân kỳ quái nhìn cô, hừ một tiếng, "Sao nào? Hiện tại em là người nội thành rồi, nên không vừa mắt thân thích ở nông thôn đúng không?"
Giọng nói đanh đá quen thuộc này… Triệu Kha lười đi tranh luận với cô ấy, tiện tay chỉ chỉ băng ghế trước bếp lò, "Chị ngồi xuống trước đi."
Triệu Vân Vân bĩu môi, ngồi xuống.
Lửa trong bếp lò đang ngày càng yếu đi, thế là tự nhiên cô ấy lấy một thanh củi nhét vào, ngay sau đó, cả người cô ấy cứng đờ.
Sao tự nhiên lại đi phụ Triệu Kha làm việc? Ở nhà mình còn chẳng bao giờ đụng tay vô mấy thứ này!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi Triệu Kha tỉnh ngủ, đã không có ai ở nhà.
Cô đi đến phòng bếp lấy thức ăn nóng trong nồi ra, bưng bát đứng dưới mái hiên vừa ăn vừa quan sát xung quanh.
Bốn phía chỗ nào cũng sạch sành sanh, ngăn nắp, gọn gàng, không nghi ngờ gì khi nội bộ gia đình đều đồng ý việc “chuyển công tác” kia, thì làm gì có ai trông đợi vào sự cần cù bù siêng năng của cô nữa chứ.
Lúc mọi người làm việc thì Triệu Kha còn say giấc nồng, bây giờ mọi người đi hết rồi để cô ở nhà một mình chơi bời lêu lổng, thấy cũng kì nên cô vào nhà gom hết quần áo bẩn, chuẩn bị giặt.
Khi cô đang đổi nước nóng trong chậu giặt quần áo, thì bên ngoài có người hô to: "Triệu Kha, em có ở nhà không?"
Triệu Kha khẽ giật mình, lập tức cất giọng đáp: "Có, Vân Vân chị vào đi."
Sau đó, có một cô gái nhẹ nhàng tiến vào, tuy làn da của người này không trắng ngần như Triệu Kha, nhưng so với mấy cô gái khác trong thôn thì nõn nà hơn nhiều, có điều hôm nay đánh má hồng hơi đậm, quện một cục đỏ lè trên má, trông có chút quê mùa.
Triệu Vân Vân, con gái đội trưởng đội sản xuất ở thôn Triệu, là bạn chơi từ thuở nhỏ đến giờ của Triệu Kha, cũng là chị họ cùng tuổi nhưng không cùng chi* của cô, đồng thời còn là cực phẩm nữ phụ trong nguyên tác, dây dưa nam chính, và nhiều lần ức hiếp vu oan nữ chính.
*Không cùng chi (trong một gia tộc): cha hai người này là anh em hoặc có quan hệ thân thích.
Trong nguyên tác, Triệu Vân Vân vì muốn ở bên nam chính Phó Hàng, vậy mà chủ động leo lên giường người ta, sau khi làm lớn chuyện, danh tiếng phải nói là mất sạch.
Cô ấy không muốn lấy chồng xa, vì thế lén đi ra ngoài*, rồi trượt chân ngã xuống sông, đến khi có người phát hiện thì đã không kịp rồi.
*Thường thì con gái thời xưa nếu làm gì sai sẽ bị cha mẹ nhốt trong phòng không cho ra cửa, nguyên câu này chắc ý nói danh tiếng Vân Vân mất hết rồi nên không gả cho ai ở gần đây được hết, cha mẹ nhốt cổ trong phòng để gả cổ đi xa xa một xíu.
"Sao lại nhìn chị như thế?"- Triệu Vân Vân kỳ quái nhìn cô, hừ một tiếng, "Sao nào? Hiện tại em là người nội thành rồi, nên không vừa mắt thân thích ở nông thôn đúng không?"
Giọng nói đanh đá quen thuộc này… Triệu Kha lười đi tranh luận với cô ấy, tiện tay chỉ chỉ băng ghế trước bếp lò, "Chị ngồi xuống trước đi."
Triệu Vân Vân bĩu môi, ngồi xuống.
Lửa trong bếp lò đang ngày càng yếu đi, thế là tự nhiên cô ấy lấy một thanh củi nhét vào, ngay sau đó, cả người cô ấy cứng đờ.
Sao tự nhiên lại đi phụ Triệu Kha làm việc? Ở nhà mình còn chẳng bao giờ đụng tay vô mấy thứ này!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.