Chương 3: Xuyên Sách (3)
Trương Giai Âm
16/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lương Triệu Kha một tháng mười tám tệ ba hào hai, chi phí trong nhà cần tám đồng, còn lại tự cô giữ.
Theo lời của đồng chí Dư Tú Lan, trong nhà không dễ dàng gì cho cô đi học trung học, cho tám đồng là đúng, tiền còn lại tự cô góp làm của hồi môn.
Triệu Kha đưa tiền không ý kiến, nhưng phát phiếu, cô cũng không tích góp, bình thường đều âm thầm cùng các công nhân điều chỉnh thành tiền và thịt gì đó cho nhau, vừa có thể gắn kết quan hệ cùng các công nhân, lại cho nhà thêm chút thịt mỡ.
Tuy vẫn bị đồng chí Dư Tú Lan chửi “Phá của”...
Hai ba con cô lần nữa đối mặt, hiển nhiên đều nhớ tới cùng một việc.
Cùng sống dưới sự đàn áp của đồng chí Dư Tú Lan, ai cười nhạo ai.
Triệu Kiến Quốc lại mở miệng: “Trong tay con còn phiếu vải đủ làm bộ quần áo không? Mẹ con nói chị con lớn, phải mặc quần áo mới, xinh đẹp gặp người ta.”
“Con đổi phiếu với công nhân là đủ rồi.”
Vừa lúc đi tới ký túc xá, Triệu Kha bảo ba cô chờ một lát, chạy vào ký túc xá.
Gần mười phút, Triệu Kha chạy bước nhỏ đến, nón trên đầu và tay áo làm việc đều tháo xuống hết.
“Ba, con cùng ba đi cung tiêu xã.”
Đến gần cung tiêu xã rồi, Triệu Kha không đến gần, ngược lại đứng sau cây tử đinh hương đang nở rộ, dặn dò ba cô: “Con có bạn học làm ở bên trong, ba nói với cậu ấy tên con, để cho cậu ấy cho mấy miếng vải vụn, vừa vặn làm hoa cài đầu cho chị Cả.”
“Bạn học con, sao con không đi nói chuyện?”, trong mắt Triệu Kiến Quốc toàn là lo lắng quan hệ con gái và bạn học không tốt.
Triệu Kha không giải thích, chỉ nói: “Ba cậu ấy đi làm trong công xã, lúc đi học thì hắng hái, hôm nay con không có tâm tình chơi đùa cãi nhau với cậu ấy, mình ba đi vào là được, tìm người trông xinh đẹp nhất.”
Triệu Kiến Quốc đi vào cung tiêu xã, một mình Triệu Kha đứng phía sau cây tử đinh hương, đợi nhàm chán, bèn ngắt một chùm hoa tử đinh hương.
Có nên trở về thôn không, quan sát gần, phòng ngừa ngộ nhỡ?
Hai ngón tay Triệu Kha ngắt cành hoa, từ từ chuyển động, sau đó nanh vuốt vươn về phía hoa nhỏ.
Một đóa, trở về;
Hai đóa, không về;
Ba đóa...
Một đóa cuối cùng, không về.
Triệu Kha nhìn cành hoa trụi lủi, lại ngắt một nhánh:
Trở về, không trở về, trở về...
Lại không trở về.
Triệu Kha chưa từ bỏ ý định, hơi vén tay áo lên, lộ ra cổ tay, lại ngắt tiếp một nhánh.
Không về, về, không về, về...
Sao còn không về?
Triệu Kha: “...”
Cô vẫn không tin...
Hai mươi phút sau, hai tay Triệu Kiến Quốc xách đầy đồ, đi đến cạnh cây tử đinh hương, liếc mắt thì thấy dưới chân Triệu Kha một mảng hồng phấn: “Đinh hương nở thật đẹp, sao tay con lại khiếm khuyết như thế?”
Triệu Kha hít sâu, cô cũng không ngờ tay cô thối như thế.
Triệu Kiến Quốc thuận miệng nói với cô một câu, nói: “Bạn học của con rất lễ phép, còn hỏi con.”
Triệu Kha hỏi: “Ba ba trở về thế nào?”
“Ba nói trong xưởng có việc, con không ra ngoài.”
Triệu Kha nghe vậy, giơ ngón tay cái lên với ông ấy, sau đó nói: “Ba ngồi xe bò của chú Bản Nhi con tới sao? Con đưa ba đi đi.”
Nói xong, nhận lấy một chiếc túi trong tay ông ấy.
Hai ba con đi vào chỗ rẽ, Triệu Kha tựa như lơ đãng hỏi: “Ba, trong thôn lại có thanh niên trí thức mới tới sao?”
Triệu Kiến Quốc lên tiếng trả lời: “Đúng vậy có bốn thanh niên trí thức, nghe nói tới từ thủ đô, dáng dấp khí chất không giống những thanh niên trí thức lúc trước, mỗi người đều rất đẹp.”
“Tên gì ạ?”
“Người khác không nhớ, nhưng có một cô gái thanh niên tri thức, thân thể yếu ớt, ngày đầu xuống ruộng thì ngất xỉu, chính là ba trông, gọi là Trang Lan.”
Trang Lan, chính là nữ chính.
Xác nhận rõ ràng, Triệu Kha ngược lại bình tĩnh.
Xe bò đã đợi ở đầu đường, Triệu Kha lên tiếng chào hỏi với chú Bản Nhi, buông túi xuống, giục ba cô mau lên xe: “Đừng tham lam, mẹ nên lo lắng.”
Sau đó đứng ở xa, nhìn theo xe bò dần đi xa...
Thực ra lúc muốn hai chọn một, miệng nói mặc cho số phận, trong lòng hy vọng, chính là đáp án.
Lương Triệu Kha một tháng mười tám tệ ba hào hai, chi phí trong nhà cần tám đồng, còn lại tự cô giữ.
Theo lời của đồng chí Dư Tú Lan, trong nhà không dễ dàng gì cho cô đi học trung học, cho tám đồng là đúng, tiền còn lại tự cô góp làm của hồi môn.
Triệu Kha đưa tiền không ý kiến, nhưng phát phiếu, cô cũng không tích góp, bình thường đều âm thầm cùng các công nhân điều chỉnh thành tiền và thịt gì đó cho nhau, vừa có thể gắn kết quan hệ cùng các công nhân, lại cho nhà thêm chút thịt mỡ.
Tuy vẫn bị đồng chí Dư Tú Lan chửi “Phá của”...
Hai ba con cô lần nữa đối mặt, hiển nhiên đều nhớ tới cùng một việc.
Cùng sống dưới sự đàn áp của đồng chí Dư Tú Lan, ai cười nhạo ai.
Triệu Kiến Quốc lại mở miệng: “Trong tay con còn phiếu vải đủ làm bộ quần áo không? Mẹ con nói chị con lớn, phải mặc quần áo mới, xinh đẹp gặp người ta.”
“Con đổi phiếu với công nhân là đủ rồi.”
Vừa lúc đi tới ký túc xá, Triệu Kha bảo ba cô chờ một lát, chạy vào ký túc xá.
Gần mười phút, Triệu Kha chạy bước nhỏ đến, nón trên đầu và tay áo làm việc đều tháo xuống hết.
“Ba, con cùng ba đi cung tiêu xã.”
Đến gần cung tiêu xã rồi, Triệu Kha không đến gần, ngược lại đứng sau cây tử đinh hương đang nở rộ, dặn dò ba cô: “Con có bạn học làm ở bên trong, ba nói với cậu ấy tên con, để cho cậu ấy cho mấy miếng vải vụn, vừa vặn làm hoa cài đầu cho chị Cả.”
“Bạn học con, sao con không đi nói chuyện?”, trong mắt Triệu Kiến Quốc toàn là lo lắng quan hệ con gái và bạn học không tốt.
Triệu Kha không giải thích, chỉ nói: “Ba cậu ấy đi làm trong công xã, lúc đi học thì hắng hái, hôm nay con không có tâm tình chơi đùa cãi nhau với cậu ấy, mình ba đi vào là được, tìm người trông xinh đẹp nhất.”
Triệu Kiến Quốc đi vào cung tiêu xã, một mình Triệu Kha đứng phía sau cây tử đinh hương, đợi nhàm chán, bèn ngắt một chùm hoa tử đinh hương.
Có nên trở về thôn không, quan sát gần, phòng ngừa ngộ nhỡ?
Hai ngón tay Triệu Kha ngắt cành hoa, từ từ chuyển động, sau đó nanh vuốt vươn về phía hoa nhỏ.
Một đóa, trở về;
Hai đóa, không về;
Ba đóa...
Một đóa cuối cùng, không về.
Triệu Kha nhìn cành hoa trụi lủi, lại ngắt một nhánh:
Trở về, không trở về, trở về...
Lại không trở về.
Triệu Kha chưa từ bỏ ý định, hơi vén tay áo lên, lộ ra cổ tay, lại ngắt tiếp một nhánh.
Không về, về, không về, về...
Sao còn không về?
Triệu Kha: “...”
Cô vẫn không tin...
Hai mươi phút sau, hai tay Triệu Kiến Quốc xách đầy đồ, đi đến cạnh cây tử đinh hương, liếc mắt thì thấy dưới chân Triệu Kha một mảng hồng phấn: “Đinh hương nở thật đẹp, sao tay con lại khiếm khuyết như thế?”
Triệu Kha hít sâu, cô cũng không ngờ tay cô thối như thế.
Triệu Kiến Quốc thuận miệng nói với cô một câu, nói: “Bạn học của con rất lễ phép, còn hỏi con.”
Triệu Kha hỏi: “Ba ba trở về thế nào?”
“Ba nói trong xưởng có việc, con không ra ngoài.”
Triệu Kha nghe vậy, giơ ngón tay cái lên với ông ấy, sau đó nói: “Ba ngồi xe bò của chú Bản Nhi con tới sao? Con đưa ba đi đi.”
Nói xong, nhận lấy một chiếc túi trong tay ông ấy.
Hai ba con đi vào chỗ rẽ, Triệu Kha tựa như lơ đãng hỏi: “Ba, trong thôn lại có thanh niên trí thức mới tới sao?”
Triệu Kiến Quốc lên tiếng trả lời: “Đúng vậy có bốn thanh niên trí thức, nghe nói tới từ thủ đô, dáng dấp khí chất không giống những thanh niên trí thức lúc trước, mỗi người đều rất đẹp.”
“Tên gì ạ?”
“Người khác không nhớ, nhưng có một cô gái thanh niên tri thức, thân thể yếu ớt, ngày đầu xuống ruộng thì ngất xỉu, chính là ba trông, gọi là Trang Lan.”
Trang Lan, chính là nữ chính.
Xác nhận rõ ràng, Triệu Kha ngược lại bình tĩnh.
Xe bò đã đợi ở đầu đường, Triệu Kha lên tiếng chào hỏi với chú Bản Nhi, buông túi xuống, giục ba cô mau lên xe: “Đừng tham lam, mẹ nên lo lắng.”
Sau đó đứng ở xa, nhìn theo xe bò dần đi xa...
Thực ra lúc muốn hai chọn một, miệng nói mặc cho số phận, trong lòng hy vọng, chính là đáp án.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.