[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 45: Những Ông Lão
Nga Đại
25/06/2024
Đã gần trưa, An Mạc Tuyết tìm thấy ông chú Mã. Ông đang nằm ngửa trên chiếc xe, con lừa thì đang nhai thức ăn, đây là nơi đặc biệt để đậu xe lừa, cách đó không xa là ga tàu hỏa.
Ông chú Mã giao xe và lừa cho một người đàn ông trông xe, sau đó đi với An Mạc Tuyết đến nhà hàng quốc doanh.
Trưa nay hai chú cháu đến sớm, thực đơn khá phong phú. Sau khi hỏi ý ông chú Mã, cô chọn một đĩa thịt heo chiên giòn, một đĩa thịt kho kiểu miền Bắc và một đĩa đậu phụ ma bà. Cô còn mua mang về một phần thịt heo chiên giòn và một phần đậu phụ ma bà cùng với cơm trắng. Tất cả chỉ mất phiếu thịt một cân và năm đồng ba hào.
Cơm nước xong, An Mạc Tuyết có cảm giác mình đã sống lại, cô nghĩ mình có thể tiếp tục kiên trì làm việc trong vòng mấy ngày tới.
Nhưng tâm trạng tốt đã kết thúc ở đây, sau khi ra khỏi nhà hàng, An Mạc Tuyết không biết nên đi đâu nữa, chỉ muốn ở lại chỗ đậu xe lừa với ông chú Mã. Lúc đến gần ga tàu hỏa, một hình bóng quen thuộc biến mất ở góc đường không xa ngay trước mặt cô.
Khoảnh khắc người đàn ông rẽ ngoặt, An Mạc Tuyết đã kịp nhìn thấy sườn mặt của anh ta, đó chính là người đàn ông với khuôn mặt hình chữ điền cao một mét tám ở thủ đô kia.
An Mạc Tuyết không thể không nghĩ, đó có phải là một sự trùng hợp hay không? Dù sao cô cũng không thể thả lỏng, bất cứ lúc nào cũng cần phải đề cao cảnh giác.
Chờ đến lúc cô mạnh mẽ hơn, lợi hại hơn cả những con rệp vô sỉ đó, chính là thời điểm cô bắt đầu phản kích.
An Mạc Tuyết nói với ông chú Mã rằng hình như nhìn thấy một người quen, muốn đi qua đó xem thử.
Đến khi cô đuổi theo thì bóng dáng người đàn ông đó đã biến mất, tìm một vòng mà không nhìn thấy anh ta, cô đành phải từ bỏ.
An Mạc Tuyết quay lại nơi đậu xe lừa, chị dâu Đại Oa đã đến, cùng với một người phụ nữ lạ mặt ngồi bên cạnh chị dâu Đại Oa, hai người thì thầm nói chuyện gì đó với nhau.
Thấy An Mạc Tuyết quay lại, ông chú Mã gọi cô, giới thiệu cô cho một số người mà ông quen biết. Tất cả đều là những ông lão lớn tuổi, không thể làm việc nặng được nữa. Trong số đó có một người cùng trấn với bọn họ, đi cùng một chặng đường với họ nhưng thôn của ông gần hơn thôn bọn họ một chút.
Mọi người kể lại những chuyện gần đây xảy ra trong thôn, rất nhiều chuyện trong số đó liên quan đến thanh niên trí thức. An Mạc Tuyết không nói gì, chỉ lắng nghe mà thôi. Càng nghe cô càng nhận thức rõ một điều, nơi đây chính là trung tâm tập hợp và phân phối tin tức của cả huyện!
Và đôi khi suy nghĩ kỹ một chút sẽ nhận ra vài điều thú vị, như câu chuyện mà ông lão được ông chú Mã gọi là lão khỉ ốm kể: "Thôn của tôi gần đây có một hộ gia đình có một người thân đến chơi, đã ở đó ba tháng rồi, là một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi. Tối ngày cậu ta cứ lảng vảng trong làng, đi hỏi nhà này nhà kia những chuyện của gia đình giàu có hồi xưa, nào là hiện tại họ ở đâu, mộ phần tổ tiên xây chỗ nào, có đôi khi cậu ta còn đi đến thôn khác nữa. Từ khi thằng nhóc đó đến, bữa ăn của hộ gia đình kia rõ ràng đã được cải thiện, mấy ông có thấy lạ không? Một gia đình mấy tháng liền không làm việc mà vẫn ăn uống ngon lành còn hơn cả lúc làm việc là thế nào? Mà hình như cậu ta không có ý định rời đi, trước đây cũng không nghe nói nhà đó có người thân nào như vậy. Cành cây ngọn cỏ còn có gốc rễ, cậu ta cứ như con rận đột nhiên xuất hiện trên đầu người hói ấy…"
Ông chú Mã giao xe và lừa cho một người đàn ông trông xe, sau đó đi với An Mạc Tuyết đến nhà hàng quốc doanh.
Trưa nay hai chú cháu đến sớm, thực đơn khá phong phú. Sau khi hỏi ý ông chú Mã, cô chọn một đĩa thịt heo chiên giòn, một đĩa thịt kho kiểu miền Bắc và một đĩa đậu phụ ma bà. Cô còn mua mang về một phần thịt heo chiên giòn và một phần đậu phụ ma bà cùng với cơm trắng. Tất cả chỉ mất phiếu thịt một cân và năm đồng ba hào.
Cơm nước xong, An Mạc Tuyết có cảm giác mình đã sống lại, cô nghĩ mình có thể tiếp tục kiên trì làm việc trong vòng mấy ngày tới.
Nhưng tâm trạng tốt đã kết thúc ở đây, sau khi ra khỏi nhà hàng, An Mạc Tuyết không biết nên đi đâu nữa, chỉ muốn ở lại chỗ đậu xe lừa với ông chú Mã. Lúc đến gần ga tàu hỏa, một hình bóng quen thuộc biến mất ở góc đường không xa ngay trước mặt cô.
Khoảnh khắc người đàn ông rẽ ngoặt, An Mạc Tuyết đã kịp nhìn thấy sườn mặt của anh ta, đó chính là người đàn ông với khuôn mặt hình chữ điền cao một mét tám ở thủ đô kia.
An Mạc Tuyết không thể không nghĩ, đó có phải là một sự trùng hợp hay không? Dù sao cô cũng không thể thả lỏng, bất cứ lúc nào cũng cần phải đề cao cảnh giác.
Chờ đến lúc cô mạnh mẽ hơn, lợi hại hơn cả những con rệp vô sỉ đó, chính là thời điểm cô bắt đầu phản kích.
An Mạc Tuyết nói với ông chú Mã rằng hình như nhìn thấy một người quen, muốn đi qua đó xem thử.
Đến khi cô đuổi theo thì bóng dáng người đàn ông đó đã biến mất, tìm một vòng mà không nhìn thấy anh ta, cô đành phải từ bỏ.
An Mạc Tuyết quay lại nơi đậu xe lừa, chị dâu Đại Oa đã đến, cùng với một người phụ nữ lạ mặt ngồi bên cạnh chị dâu Đại Oa, hai người thì thầm nói chuyện gì đó với nhau.
Thấy An Mạc Tuyết quay lại, ông chú Mã gọi cô, giới thiệu cô cho một số người mà ông quen biết. Tất cả đều là những ông lão lớn tuổi, không thể làm việc nặng được nữa. Trong số đó có một người cùng trấn với bọn họ, đi cùng một chặng đường với họ nhưng thôn của ông gần hơn thôn bọn họ một chút.
Mọi người kể lại những chuyện gần đây xảy ra trong thôn, rất nhiều chuyện trong số đó liên quan đến thanh niên trí thức. An Mạc Tuyết không nói gì, chỉ lắng nghe mà thôi. Càng nghe cô càng nhận thức rõ một điều, nơi đây chính là trung tâm tập hợp và phân phối tin tức của cả huyện!
Và đôi khi suy nghĩ kỹ một chút sẽ nhận ra vài điều thú vị, như câu chuyện mà ông lão được ông chú Mã gọi là lão khỉ ốm kể: "Thôn của tôi gần đây có một hộ gia đình có một người thân đến chơi, đã ở đó ba tháng rồi, là một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi. Tối ngày cậu ta cứ lảng vảng trong làng, đi hỏi nhà này nhà kia những chuyện của gia đình giàu có hồi xưa, nào là hiện tại họ ở đâu, mộ phần tổ tiên xây chỗ nào, có đôi khi cậu ta còn đi đến thôn khác nữa. Từ khi thằng nhóc đó đến, bữa ăn của hộ gia đình kia rõ ràng đã được cải thiện, mấy ông có thấy lạ không? Một gia đình mấy tháng liền không làm việc mà vẫn ăn uống ngon lành còn hơn cả lúc làm việc là thế nào? Mà hình như cậu ta không có ý định rời đi, trước đây cũng không nghe nói nhà đó có người thân nào như vậy. Cành cây ngọn cỏ còn có gốc rễ, cậu ta cứ như con rận đột nhiên xuất hiện trên đầu người hói ấy…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.