[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 42: Thím Mai Hoa
Nga Đại
25/06/2024
"Chú Mã, thôn mình có căn nhà nào còn trống không? Thích hợp cho cháu ở ấy."
Ông chú Mã suy nghĩ một lúc: "Cũng có đấy, nằm ở sát biên giới của làng, khu vực đó hẻo lánh và hơi xập xệ, phải sửa chữa mới có thể ở được."
An Mạc Tuyết nói tiếp: "Lúc nào trở về, chú Mã dẫn cháu đi xem nhé. Nếu có căn nhà nào phù hợp thì cháu sẽ đi tìm trưởng thôn. Lần trước cháu nói mời chú đi ăn mà chưa làm được, trưa nay cháu sẽ bù đắp."
"Lần trước đã ăn rồi mà."
"Không phải cháu trả tiền thì không tính, chú đừng lo, cháu có tiền, trợ cấp của ba mẹ cháu đấy, hai phần lận, khoảng hơn ba mươi đồng!"
"Đứa nhỏ ngốc này, sao cái gì cháu cũng nói ra thế hả, chuyện này có thể bô bô cái miệng cho người khác nghe sao? Sau này cháu không được phép nói nữa, biết chưa?"
"Chú Mã, cháu xem chú như người thân, tin tưởng chú nên mới nói, ông già như chú thật là…"
"Cháu nói ai là ông già hả!"
"Được rồi được rồi, cháu không nói chú nữa được chưa."
Hai người đấu võ mồm hết sức vui vẻ, lúc này một số người trong thôn đi tới, đều là những người hôm qua đã báo trước rằng hôm nay sẽ đi, như vậy thì dù họ đến muộn xe cũng sẽ chờ một chút, nếu không nói trước thì xe sẽ không chờ.
Trong số đó có một người hỏi: "Lão Mã, bây giờ mấy giờ rồi?"
Ông chú Mã nhìn thoáng qua đồng hồ: "Còn vài phút nữa, chúng ta đợi thêm một lát, tất cả những người đã báo trước hôm qua đều tới rồi, đến giờ đi mà không còn ai đến thì chúng ta xuất phát."
Mấy người đó đến gần chiếc xe lừa, An Mạc Tuyết đang ngồi xuôi theo cạnh xe, mỉm cười nói với ông Mã: "Chú Mã, cháu nên gọi các cô bác này là gì, chú giúp cháu giới thiệu đi."
Trong số đó có một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt tròn, vừa mở miệng là cười đùa: "Cần gì phải giới thiệu, An thanh niên trí thức, cháu chỉ cần gọi thím là thím Mai Hoa là được. Đây là con trai thím, làm việc ở xưởng chế biến gỗ trên huyện." Thím Mai Hoa vừa nói vừa chỉ vào anh chàng bên cạnh: "Cháu có thể gọi nó là anh Đại Trụ." Sau đó lại chỉ vào cô gái khoảng hai mươi tuổi nói: "Còn đây là Quế Hương, vợ Đại Oa nhà thím. Cháu có thể gọi con bé là chị dâu Đại Oa, cũng có thể gọi chị Quế Hương. Ông già này là chồng thím, họ Mễ, cháu có thể gọi ông ấy là ông chú Mễ."
Thím Mai Hoa nói xong, An Mạc Tuyết chào hỏi từng người, sau đó bọn họ lên xe. Thím Mai Hoa còn mời An Mạc Tuyết ngồi cạnh bà: "An thanh niên trí thức, ngồi cạnh thím nhé."
Đối mặt với sự nhiệt tình và thân thiện của thím Mai Hoa, An Mạc Tuyết không nỡ từ chối, chỉ có thể ngồi bên cạnh bà.
"An thanh niên trí thức, cháu đi huyện làm gì vậy?"
"Thím Mai Hoa, cháu đi gửi thư với lại mua sắm chút đồ."
"An thanh niên trí thức, nhà cháu ở đâu vậy? Sao ba mẹ cháu có thể sinh ra một cô gái xinh đẹp như cháu thế!"
"Ha ha, thím Mai Hoa khen làm cháu ngại quá. Thím gọi cháu Mạc Tuyết là được rồi, nhà cháu ở thủ đô. Còn thím Mai Hoa đi huyện làm gì vậy ạ?"
"Ông già nhà thím bị đau lưng, hôm nay đi kiểm tra lại, đã đi khám được một thời gian rồi, sắp tới thu hoạch vụ thu không thể làm lỡ việc được, nên phải chữa trị ngay."
"Gia đình thím có giác ngộ thật cao." An Mạc Tuyết vừa nói vừa dựng ngón tay cái lên làm thím Mai Hoa bật cười ha hả, những người khác cũng vui vẻ mỉm cười.
Ông chú Mã suy nghĩ một lúc: "Cũng có đấy, nằm ở sát biên giới của làng, khu vực đó hẻo lánh và hơi xập xệ, phải sửa chữa mới có thể ở được."
An Mạc Tuyết nói tiếp: "Lúc nào trở về, chú Mã dẫn cháu đi xem nhé. Nếu có căn nhà nào phù hợp thì cháu sẽ đi tìm trưởng thôn. Lần trước cháu nói mời chú đi ăn mà chưa làm được, trưa nay cháu sẽ bù đắp."
"Lần trước đã ăn rồi mà."
"Không phải cháu trả tiền thì không tính, chú đừng lo, cháu có tiền, trợ cấp của ba mẹ cháu đấy, hai phần lận, khoảng hơn ba mươi đồng!"
"Đứa nhỏ ngốc này, sao cái gì cháu cũng nói ra thế hả, chuyện này có thể bô bô cái miệng cho người khác nghe sao? Sau này cháu không được phép nói nữa, biết chưa?"
"Chú Mã, cháu xem chú như người thân, tin tưởng chú nên mới nói, ông già như chú thật là…"
"Cháu nói ai là ông già hả!"
"Được rồi được rồi, cháu không nói chú nữa được chưa."
Hai người đấu võ mồm hết sức vui vẻ, lúc này một số người trong thôn đi tới, đều là những người hôm qua đã báo trước rằng hôm nay sẽ đi, như vậy thì dù họ đến muộn xe cũng sẽ chờ một chút, nếu không nói trước thì xe sẽ không chờ.
Trong số đó có một người hỏi: "Lão Mã, bây giờ mấy giờ rồi?"
Ông chú Mã nhìn thoáng qua đồng hồ: "Còn vài phút nữa, chúng ta đợi thêm một lát, tất cả những người đã báo trước hôm qua đều tới rồi, đến giờ đi mà không còn ai đến thì chúng ta xuất phát."
Mấy người đó đến gần chiếc xe lừa, An Mạc Tuyết đang ngồi xuôi theo cạnh xe, mỉm cười nói với ông Mã: "Chú Mã, cháu nên gọi các cô bác này là gì, chú giúp cháu giới thiệu đi."
Trong số đó có một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt tròn, vừa mở miệng là cười đùa: "Cần gì phải giới thiệu, An thanh niên trí thức, cháu chỉ cần gọi thím là thím Mai Hoa là được. Đây là con trai thím, làm việc ở xưởng chế biến gỗ trên huyện." Thím Mai Hoa vừa nói vừa chỉ vào anh chàng bên cạnh: "Cháu có thể gọi nó là anh Đại Trụ." Sau đó lại chỉ vào cô gái khoảng hai mươi tuổi nói: "Còn đây là Quế Hương, vợ Đại Oa nhà thím. Cháu có thể gọi con bé là chị dâu Đại Oa, cũng có thể gọi chị Quế Hương. Ông già này là chồng thím, họ Mễ, cháu có thể gọi ông ấy là ông chú Mễ."
Thím Mai Hoa nói xong, An Mạc Tuyết chào hỏi từng người, sau đó bọn họ lên xe. Thím Mai Hoa còn mời An Mạc Tuyết ngồi cạnh bà: "An thanh niên trí thức, ngồi cạnh thím nhé."
Đối mặt với sự nhiệt tình và thân thiện của thím Mai Hoa, An Mạc Tuyết không nỡ từ chối, chỉ có thể ngồi bên cạnh bà.
"An thanh niên trí thức, cháu đi huyện làm gì vậy?"
"Thím Mai Hoa, cháu đi gửi thư với lại mua sắm chút đồ."
"An thanh niên trí thức, nhà cháu ở đâu vậy? Sao ba mẹ cháu có thể sinh ra một cô gái xinh đẹp như cháu thế!"
"Ha ha, thím Mai Hoa khen làm cháu ngại quá. Thím gọi cháu Mạc Tuyết là được rồi, nhà cháu ở thủ đô. Còn thím Mai Hoa đi huyện làm gì vậy ạ?"
"Ông già nhà thím bị đau lưng, hôm nay đi kiểm tra lại, đã đi khám được một thời gian rồi, sắp tới thu hoạch vụ thu không thể làm lỡ việc được, nên phải chữa trị ngay."
"Gia đình thím có giác ngộ thật cao." An Mạc Tuyết vừa nói vừa dựng ngón tay cái lên làm thím Mai Hoa bật cười ha hả, những người khác cũng vui vẻ mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.