[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 27: Xe Lừa
Nga Đại
25/06/2024
Xung quanh có rất nhiều người trẻ tuổi mang vác hành lý, túi lớn túi nhỏ, cực kỳ náo nhiệt.
An Mạc Tuyết đến chỗ báo danh, sau đó tìm đến chỗ báo danh của thôn mình, gặp một ông chú trông khoảng năm mươi tuổi, da ngăm đen, mắt sáng, dáng người vạm vỡ.
An Mạc Tuyết bước tới: "Dạ chào chú, cháu là thanh niên trí thức An Mạc Tuyết, đến đại đội của chúng ta tăng gia sản xuất."
Ông chú đáp: "Chào cháu, chú là trưởng thôn của thôn An Lạc, chú tên là Quách Hỉ Vượng, chào mừng cháu đến thôn An Lạc."
An Mạc Tuyết hỏi: "Chú Quách, lát nữa chúng ta về thôn thế nào ạ, cháu còn hành lý chưa lấy. Hành lý của cháu khá nhiều." Nói rồi cười ngại ngùng.
Trưởng thôn đáp: "Không sao, cháu cứ đi lấy đi, nhanh nhanh là được. Lát nữa chúng ta đi xe lừa về. Cháu là người đầu tiên đến đây, vẫn còn bốn người nữa."
"Vâng, cảm ơn chú, cháu đi ngay đây. Hành lý này nhờ chú trông giúp." Sau đó cô lấy một nắm kẹo cam trong túi ra đưa cho trưởng thôn: "Kẹo này mời chú ăn cho ngọt miệng." Rồi quay người chạy đi.
Hôm nay là ngày đón thanh niên trí thức, người ở ga tàu rất đông.
An Mạc Tuyết tìm mãi cuối cùng cũng tìm thấy chỗ lấy hành lý ký gửi, vừa định vào cửa thì bị một cặp nam nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề chặn lại.
Người phụ nữ nói: "Con ơi, sao lại chạy lung tung thế kia, lỡ đi lạc thì sao, nơi này chúng ta không quen thuộc. Con bảo mẹ phải tìm con ở đâu bây giờ?"
Vừa nói, hai người vừa bao vây cô, tay người phụ nữ đang vươn ra định nắm lấy tay cô.
Trong lòng An Mạc Tuyết thầm niệm, bình xịt hơi cay lập tức xuất hiện, mạnh mẽ xịt vào mặt người đàn ông khiến ông ta la lên, tay che mắt.
Người phụ nữ nắm lấy tay cô, cô lại xịt vào người phụ nữ. Trong lúc họ chưa kịp phản ứng, cô đã kéo người phụ nữ vào phòng lấy hành lý, hét lớn: "Đồng chí, mau giữ hai người này lại, họ là bọn buôn người."
Vì cô nói rất to nên mọi người trong và ngoài phòng đều chú ý đến.
An Mạc Tuyết vừa dứt lời đã có vài người chạy tới giữ chặt bọn họ. Tiếp theo cô xuất trình sổ hộ khẩu, giấy chứng nhận xuống nông thôn, nói rõ mình chỉ đến lấy hành lý nhưng bị bọn buôn người theo dõi. Người phụ nữ còn gọi cô là con gái, cô lại xuất trình giấy chứng nhận con liệt sĩ, chứng minh mình không quen biết hai người đó. Chỉ trong vài phút đã bắt gọn bọn buôn người.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người đều khen cô nhanh nhạy.
Công an đến làm biên bản, khen ngợi đồng chí trẻ có dũng có mưu.
Khi An Mạc Tuyết quay lại với hành lý, bốn người còn lại đã đến, gồm hai nam hai nữ. Hai cô gái chính là hai người ngồi đối diện cô trên tàu. Một chàng trai cao 1m70, trông thân thiện. Người còn lại thì thấp hơn, tròng mắt đảo liên tục.
Cô đẩy xe đạp, phía sau xe chở hai túi hành lý lớn. Trưởng thôn giúp cô đặt số hành lý cô nhờ ông ấy giữ giúp lên xe.
Năm người theo trưởng thôn đến chỗ xe lừa. Sắp xếp hành lý xong, An Mạc Tuyết định đi xe đạp theo trưởng thôn, nhưng trưởng thôn nói: "Đồng chí An Mạc Tuyết, xe đạp cũng buộc lên xe lừa đi, cháu lên xe ngồi luôn. Ra khỏi huyện thành, xe lừa đi nhanh cháu cưỡi xe đạp không theo kịp, chúng ta còn phải đi khoảng hai tiếng nữa."
An Mạc Tuyết đồng ý, buộc xe đạp rồi ngồi lên xe lừa.
"Cha!" Xe lừa chở họ đi xa.
An Mạc Tuyết đến chỗ báo danh, sau đó tìm đến chỗ báo danh của thôn mình, gặp một ông chú trông khoảng năm mươi tuổi, da ngăm đen, mắt sáng, dáng người vạm vỡ.
An Mạc Tuyết bước tới: "Dạ chào chú, cháu là thanh niên trí thức An Mạc Tuyết, đến đại đội của chúng ta tăng gia sản xuất."
Ông chú đáp: "Chào cháu, chú là trưởng thôn của thôn An Lạc, chú tên là Quách Hỉ Vượng, chào mừng cháu đến thôn An Lạc."
An Mạc Tuyết hỏi: "Chú Quách, lát nữa chúng ta về thôn thế nào ạ, cháu còn hành lý chưa lấy. Hành lý của cháu khá nhiều." Nói rồi cười ngại ngùng.
Trưởng thôn đáp: "Không sao, cháu cứ đi lấy đi, nhanh nhanh là được. Lát nữa chúng ta đi xe lừa về. Cháu là người đầu tiên đến đây, vẫn còn bốn người nữa."
"Vâng, cảm ơn chú, cháu đi ngay đây. Hành lý này nhờ chú trông giúp." Sau đó cô lấy một nắm kẹo cam trong túi ra đưa cho trưởng thôn: "Kẹo này mời chú ăn cho ngọt miệng." Rồi quay người chạy đi.
Hôm nay là ngày đón thanh niên trí thức, người ở ga tàu rất đông.
An Mạc Tuyết tìm mãi cuối cùng cũng tìm thấy chỗ lấy hành lý ký gửi, vừa định vào cửa thì bị một cặp nam nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề chặn lại.
Người phụ nữ nói: "Con ơi, sao lại chạy lung tung thế kia, lỡ đi lạc thì sao, nơi này chúng ta không quen thuộc. Con bảo mẹ phải tìm con ở đâu bây giờ?"
Vừa nói, hai người vừa bao vây cô, tay người phụ nữ đang vươn ra định nắm lấy tay cô.
Trong lòng An Mạc Tuyết thầm niệm, bình xịt hơi cay lập tức xuất hiện, mạnh mẽ xịt vào mặt người đàn ông khiến ông ta la lên, tay che mắt.
Người phụ nữ nắm lấy tay cô, cô lại xịt vào người phụ nữ. Trong lúc họ chưa kịp phản ứng, cô đã kéo người phụ nữ vào phòng lấy hành lý, hét lớn: "Đồng chí, mau giữ hai người này lại, họ là bọn buôn người."
Vì cô nói rất to nên mọi người trong và ngoài phòng đều chú ý đến.
An Mạc Tuyết vừa dứt lời đã có vài người chạy tới giữ chặt bọn họ. Tiếp theo cô xuất trình sổ hộ khẩu, giấy chứng nhận xuống nông thôn, nói rõ mình chỉ đến lấy hành lý nhưng bị bọn buôn người theo dõi. Người phụ nữ còn gọi cô là con gái, cô lại xuất trình giấy chứng nhận con liệt sĩ, chứng minh mình không quen biết hai người đó. Chỉ trong vài phút đã bắt gọn bọn buôn người.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người đều khen cô nhanh nhạy.
Công an đến làm biên bản, khen ngợi đồng chí trẻ có dũng có mưu.
Khi An Mạc Tuyết quay lại với hành lý, bốn người còn lại đã đến, gồm hai nam hai nữ. Hai cô gái chính là hai người ngồi đối diện cô trên tàu. Một chàng trai cao 1m70, trông thân thiện. Người còn lại thì thấp hơn, tròng mắt đảo liên tục.
Cô đẩy xe đạp, phía sau xe chở hai túi hành lý lớn. Trưởng thôn giúp cô đặt số hành lý cô nhờ ông ấy giữ giúp lên xe.
Năm người theo trưởng thôn đến chỗ xe lừa. Sắp xếp hành lý xong, An Mạc Tuyết định đi xe đạp theo trưởng thôn, nhưng trưởng thôn nói: "Đồng chí An Mạc Tuyết, xe đạp cũng buộc lên xe lừa đi, cháu lên xe ngồi luôn. Ra khỏi huyện thành, xe lừa đi nhanh cháu cưỡi xe đạp không theo kịp, chúng ta còn phải đi khoảng hai tiếng nữa."
An Mạc Tuyết đồng ý, buộc xe đạp rồi ngồi lên xe lừa.
"Cha!" Xe lừa chở họ đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.