Chương 28: Có Thể Làm Theo Kinh Nghiệm Thành Công Của Con 1
Lạc Thuỷ Già Nam
20/06/2023
Bao Tân giãy dụa một hồi, đành phải tâm không cam tình không nguyện rút tiền ra.
Dương Quân Tô nhét tiền vào trong túi xách, thành khẩn nói lời cảm tạ với đám người: "Các cô các bác, mọi người thật đúng là người tốt, bênh vực lẽ phải. Cám ơn mọi người. Cháu đã đòi được tiền rồi, cũng không sợ mẹ mặt mày ủ rũ than thở nữa."
Đám người: "Đúng vậy đúng vậy."
Dương Quân Tô còn cười híp mắt nói cảm ơn với Cảnh Trung và Bao Tân: "Chú Cảnh, chú Bao, tôi đề nghị hai người về sau phải làm tốt quy hoạch tài vụ, cũng không thể xem tiền của cha tôi như tiền của mình nữa. Chúng ta đều là người dân lao động, lẽ ra phải giúp đỡ lẫn nhau, nhà tôi không trông cậy vào hai chú có thể giúp đỡ, nhưng ít ra cũng để cho nhà tôi một con đường sống chứ. Tôi hi vọng về sau hai người hãy giơ cao đánh khẽ, ngậm chặt miệng vàng, đừng xúi giục cha tôi nữa. Chúng ta làm người phải thiện lương phúc hậu, cũng không thể làm mất mặt công nhân nông trường được."
Cảnh Trung và Bao Tân chỉ có thể im lặng.
Dương Quân Tô cuối cùng lại nhìn về phía Dương Lợi Dân, thấm thía nói ra: "Cha, về sau cha cũng để ý chút đi, cha trên có già dưới có trẻ, bỏ vợ bỏ con mình không nuôi, đưa tiền cho nhà người khác dùng, người biết thì sẽ nói cha hào phóng, một lòng vì người khác. Người không biết còn tưởng rằng cha nuôi con riêng ở bên ngoài đó. Sau này cha cần phải để ý đến thể diện của mình, cũng phải nghĩ đến thể diện của người khác nữa. Con thật sự vì cha mà lo hết tâm can rồi."
Đám người ý vị thâm trường nhìn về phía Cảnh Trung và Bao Tân.
Hai người giống như mèo bị dẫm phải đuôi, đồng loạt kêu lên: "Cô nói càn nói bậy cái gì đó hả, không có chuyện này!"
Dương Lợi Dân cũng điên cuồng phủ nhận.
Dương Quân Tô nhẹ nhàng nói: "Không có thì thôi, lẽ phải ở trong lòng người, mấy người sốt sắng cái gì?Tôi chỉ là dặn cha tôi phải chú ý một chút, các chú về sau cũng chú ý một chút nhé, tôi đi làm." Về sau còn muốn lừa gạt cha cho vay tiền thì cứ suy nghĩ lại đi.
Dương Quân Tô quay người rời đi, đi đường mang theo tiếng gió.
*
Dương Quân Tô nghĩ đến trong túi mình có thêm hơn 100 đồng, trong lòng liền vui vẻ, đây chính là một khoản tiền lớn.
Sau khi nguyên chủ tốt nghiệp câu được câu không mà làm việc vặt, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, hơn nữa còn luôn bị mẹ của cô ấy lấy đi, điều này dẫn đến trong túi cô ấy vô cùng eo hẹp, túi tiền còn sạch sẽ hơn cả mặt.
Đêm qua, cô đã đếm hai lần, cuối cùng phát hiện trong tay chỉ có ba đồng hai hào. Trong lòng Dương Quân Tô liền không nhịn được bắt đầu lo nghĩ. Không có cách nào, kiếp trước, cha cô bởi vì lòng cầu tiến quá mạnh, đầu tư mở rộng thất bại, mẹ bị người lừa tiền, dẫn đến trong nhà nợ nần chồng chất, đoạn thời gian kia, cô ăn không đủ no, túi không có tiền, từ đó về sau liền có khát vọng mãnh liệt với tiền. Không có cha không có mẹ không có đàn ông đều được hết, chỉ là không thể không có tiền.
Một trăm năm mươi đồng này cô dự định chia cho Diệp Hương Vân một nửa, cô cất một ít, còn lại sẽ đem tiêu xài, mua hai bộ quần áo, mua đôi giày còn phải mua chút vật dụng hàng ngày. Quần áo của cô vừa rách vừa chật, một đôi giày giải phóng sờn cũ đến há miệng.
Buổi chiều lúc tan việc, Dương Quân Tô một đường ngâm nga bài hát mà trở về.
Vừa về đến nhà, trước tiên cô chia tiền với Diệp Hương Vân: "Con đòi được 127, cha con đưa cho 25, trước đó đã nói, chúng ta mỗi người một nửa, con đưa cho mẹ 70 đồng chẵn."
Diệp Hương Vân nhận lấy một xấp tiền, trực tiếp sững sờ tại chỗ. Thật sự đòi được rồi sao?
Một lát sau, bà mới phản ứng được: "Tiểu Tô, sao con đòi được vậy?"
Dương Quân Tô lạnh nhạt đáp: "Cũng đơn giản thôi, chính là giữa trưa trực tiếp chạy tới văn phòng bọn họ, đòi thẳng trước mặt mọi người, không đưa tiền thì con sẽ không đi."
Diệp Hương Vân kinh ngạc tới có chút cà lăm: "Cái này, như vậy là được rồi sao?"
"Cha con sĩ diện, chiêu này có tác dụng. Lần sau mẹ có thể thử một chút, có thể làm theo kinh nghiệm thành công của con."
Diệp Hương Vân: "..."
Dương Quân Tô đang muốn về phòng của mình, Diệp Hương Vân lại cản cô lại: "Tiểu Tô, con nói con có 150?"
"Ừm, đúng vậy. Con đưa cho mẹ 70 đó."
Diệp Hương Vân nheo mắt nhìn Dương Quân Tô: "Vậy còn 80 kia thì sao?"
Dương Quân Tô: "Hôm qua đã nói xong, hai ta mỗi người một nửa, mẹ cũng không thể nói không giữ lời."
Diệp Hương Vân ít nhiều có chút chột dạ, nhưng bà rất nhanh liền thuyết phục mình, "Tiểu Tô, con xem thái độ của con kìa, mẹ là mẹ ruột của con chứ cũng không phải mẹ kế, tiền trong tay mẹ và tiền trong tay con khác nhau ở chỗ nào? Mẹ giữ giúp con là sợ con phung phí."
Dương Quân Tô nhét tiền vào trong túi xách, thành khẩn nói lời cảm tạ với đám người: "Các cô các bác, mọi người thật đúng là người tốt, bênh vực lẽ phải. Cám ơn mọi người. Cháu đã đòi được tiền rồi, cũng không sợ mẹ mặt mày ủ rũ than thở nữa."
Đám người: "Đúng vậy đúng vậy."
Dương Quân Tô còn cười híp mắt nói cảm ơn với Cảnh Trung và Bao Tân: "Chú Cảnh, chú Bao, tôi đề nghị hai người về sau phải làm tốt quy hoạch tài vụ, cũng không thể xem tiền của cha tôi như tiền của mình nữa. Chúng ta đều là người dân lao động, lẽ ra phải giúp đỡ lẫn nhau, nhà tôi không trông cậy vào hai chú có thể giúp đỡ, nhưng ít ra cũng để cho nhà tôi một con đường sống chứ. Tôi hi vọng về sau hai người hãy giơ cao đánh khẽ, ngậm chặt miệng vàng, đừng xúi giục cha tôi nữa. Chúng ta làm người phải thiện lương phúc hậu, cũng không thể làm mất mặt công nhân nông trường được."
Cảnh Trung và Bao Tân chỉ có thể im lặng.
Dương Quân Tô cuối cùng lại nhìn về phía Dương Lợi Dân, thấm thía nói ra: "Cha, về sau cha cũng để ý chút đi, cha trên có già dưới có trẻ, bỏ vợ bỏ con mình không nuôi, đưa tiền cho nhà người khác dùng, người biết thì sẽ nói cha hào phóng, một lòng vì người khác. Người không biết còn tưởng rằng cha nuôi con riêng ở bên ngoài đó. Sau này cha cần phải để ý đến thể diện của mình, cũng phải nghĩ đến thể diện của người khác nữa. Con thật sự vì cha mà lo hết tâm can rồi."
Đám người ý vị thâm trường nhìn về phía Cảnh Trung và Bao Tân.
Hai người giống như mèo bị dẫm phải đuôi, đồng loạt kêu lên: "Cô nói càn nói bậy cái gì đó hả, không có chuyện này!"
Dương Lợi Dân cũng điên cuồng phủ nhận.
Dương Quân Tô nhẹ nhàng nói: "Không có thì thôi, lẽ phải ở trong lòng người, mấy người sốt sắng cái gì?Tôi chỉ là dặn cha tôi phải chú ý một chút, các chú về sau cũng chú ý một chút nhé, tôi đi làm." Về sau còn muốn lừa gạt cha cho vay tiền thì cứ suy nghĩ lại đi.
Dương Quân Tô quay người rời đi, đi đường mang theo tiếng gió.
*
Dương Quân Tô nghĩ đến trong túi mình có thêm hơn 100 đồng, trong lòng liền vui vẻ, đây chính là một khoản tiền lớn.
Sau khi nguyên chủ tốt nghiệp câu được câu không mà làm việc vặt, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, hơn nữa còn luôn bị mẹ của cô ấy lấy đi, điều này dẫn đến trong túi cô ấy vô cùng eo hẹp, túi tiền còn sạch sẽ hơn cả mặt.
Đêm qua, cô đã đếm hai lần, cuối cùng phát hiện trong tay chỉ có ba đồng hai hào. Trong lòng Dương Quân Tô liền không nhịn được bắt đầu lo nghĩ. Không có cách nào, kiếp trước, cha cô bởi vì lòng cầu tiến quá mạnh, đầu tư mở rộng thất bại, mẹ bị người lừa tiền, dẫn đến trong nhà nợ nần chồng chất, đoạn thời gian kia, cô ăn không đủ no, túi không có tiền, từ đó về sau liền có khát vọng mãnh liệt với tiền. Không có cha không có mẹ không có đàn ông đều được hết, chỉ là không thể không có tiền.
Một trăm năm mươi đồng này cô dự định chia cho Diệp Hương Vân một nửa, cô cất một ít, còn lại sẽ đem tiêu xài, mua hai bộ quần áo, mua đôi giày còn phải mua chút vật dụng hàng ngày. Quần áo của cô vừa rách vừa chật, một đôi giày giải phóng sờn cũ đến há miệng.
Buổi chiều lúc tan việc, Dương Quân Tô một đường ngâm nga bài hát mà trở về.
Vừa về đến nhà, trước tiên cô chia tiền với Diệp Hương Vân: "Con đòi được 127, cha con đưa cho 25, trước đó đã nói, chúng ta mỗi người một nửa, con đưa cho mẹ 70 đồng chẵn."
Diệp Hương Vân nhận lấy một xấp tiền, trực tiếp sững sờ tại chỗ. Thật sự đòi được rồi sao?
Một lát sau, bà mới phản ứng được: "Tiểu Tô, sao con đòi được vậy?"
Dương Quân Tô lạnh nhạt đáp: "Cũng đơn giản thôi, chính là giữa trưa trực tiếp chạy tới văn phòng bọn họ, đòi thẳng trước mặt mọi người, không đưa tiền thì con sẽ không đi."
Diệp Hương Vân kinh ngạc tới có chút cà lăm: "Cái này, như vậy là được rồi sao?"
"Cha con sĩ diện, chiêu này có tác dụng. Lần sau mẹ có thể thử một chút, có thể làm theo kinh nghiệm thành công của con."
Diệp Hương Vân: "..."
Dương Quân Tô đang muốn về phòng của mình, Diệp Hương Vân lại cản cô lại: "Tiểu Tô, con nói con có 150?"
"Ừm, đúng vậy. Con đưa cho mẹ 70 đó."
Diệp Hương Vân nheo mắt nhìn Dương Quân Tô: "Vậy còn 80 kia thì sao?"
Dương Quân Tô: "Hôm qua đã nói xong, hai ta mỗi người một nửa, mẹ cũng không thể nói không giữ lời."
Diệp Hương Vân ít nhiều có chút chột dạ, nhưng bà rất nhanh liền thuyết phục mình, "Tiểu Tô, con xem thái độ của con kìa, mẹ là mẹ ruột của con chứ cũng không phải mẹ kế, tiền trong tay mẹ và tiền trong tay con khác nhau ở chỗ nào? Mẹ giữ giúp con là sợ con phung phí."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.