[Thập Niên 70] Nữ Phụ Độc Ác Quay Đầu Làm Bờ (H)
Chương 41:
Ách Ba
31/01/2024
“Tống Thu Hoài, có đẹp không!”
Một con bướm màu xanh đậm bay đến trước mặt.
Diêu Doanh Doanh mặc một cái váy liền mà Tống Thu Hoài tặng trước đó, chiếc váy dài màu xanh đậm, đã che hết toàn thân, chiếc váy gần như phủ đến bắp chân, không nói được là chất liệu gì, nhưng vừa vặn rũ xuống, đi tới đi lui giống như sóng biển dập dờn. Cổ tròn nhỏ có ren để lộ ra phần cổ trắng ngần, cũng đồng thời dùng đường viền ren màu xanh thắt nhẹ ở phần eo, che khuất chiếc bụng nhỏ mềm mại tinh tế của cô.
Duy nhất không hài hòa là chiếc khăn bông màu đỏ sẫm quấn quanh cổ.
Chủ nhân chiếc khăn nghiêng đầu, khẽ cười, dùng đôi mắt như hồ nước nhỏ nhìn về phía Tống Thu Hoài đầy mong chờ.
Hiếm khi thanh niên Tống không biết nên nói thế nào, trầm ngâm hai giây, nói: “Rất đẹp.”
Diêu Doanh Doanh hớn hở kéo tay Tống Thu Hoài đi ra ngoài.
Tống Thu Hoài mặc một cái áo sơ mi màu xanh thẫm và quần tây đen, vai rộng chân dài, rất đoan chính, ống tay áo hơi vén lên để lộ phần xương cổ trắng bạch, còn đeo một cái đồng hồ dây da màu đen tuyền, dưới làn da trắng ngần có thể nhìn thấy gân xanh và mạch máu.
Anh vừa cắt tóc xong, phơi bày toàn bộ khuôn mặt sắc sảo của anh, khí chất bất phàm.
Nhưng dù có khí chất bất phàm đi nữa cũng phải lái xe đạp chở Diêu Doanh Doanh.
Dạo gần đây thời tiết rất tốt, nấm phơi nắng mấy ngày đã sắp khô cả rồi, Diêu Doanh Doanh cũng lựa ra một phần lớn, cho vào trong túi vải.
Đây là phần cần tặng cho Xuân Ni.
Chờ đến khi Tống Thu Hoài đi dạy vừa hay đưa mình theo, Diêu Doanh Doanh suy nghĩ rất mỹ mãn. Ngồi trên xe đạp dễ chịu hơn nhiều so với ngồi xe lừa, chậm không nói, xe lừa lúc nào cũng vừa đi vừa thải phân.
Rõ ràng Diêu Doanh Doanh rất vui vẻ, ngoan ngoãn ngồi lên yên sau của xe đạp, tiện tay hái hoa bìm bìm bên đường còn đọng sương sớm, cài lên vành tai, thuận tiện cài cho Tống Thu Hoài một bông. Dọc đường cái miệng nhỏ của cô liên tục, lẩm ba lẩm bẩm, cô nói nhiều, anh còn phải đáp lại, thế là——
Diêu Doanh Doanh hỏi thanh niên Tống: “Khi dạy học anh làm những gì vậy.”
Tống Thu Hoài: “Lên lớp.”
…
Tống Thu Hoài là người vô cùng kiệm lời, trả lời tất cả các vấn đề đều có tính chọn lọc, quá ngớ ngẩn, nhàm chán, ấu trĩ anh sẽ đều ngậm miệng lại, nhưng Diêu Doanh Doanh thì không được, anh không trả lời, cô có thể đuổi theo anh đến tận nhà vệ sinh để hỏi. Tuy mới sống chung với Diêu Doanh Doanh được một năm, nhưng dường như Tống Thu Hoài đã nói nhiều nhất trong 22 năm qua.
Trên đường còn gặp phải Trần Thục Dạo đang đi bộ đến thị trấn và một thanh niên trí thức Y Nam khác vừa mới đến, hai người mỗi người cầm một cái túi nhỏ, thoạt nhìn là muốn đi thị trấn gửi đồ.
Diêu Doanh Doanh nhanh chóng ngậm miệng lại, vuốt vuốt chỉnh lại tóc của mình, ưỡn ngực thẳng lưng, suy nghĩ một chút, tay cô đang nắm yên xe đạp lại di chuyển lên phía trên, ôm lấy eo của Tống Thu Hoài.
Kết quả đi qua hơn một đoạn Diêu Doanh Doanh lén lút liếc nhìn lại, thì phát hiện Trần Thục Dao căn bản không nhìn!
Một con bướm màu xanh đậm bay đến trước mặt.
Diêu Doanh Doanh mặc một cái váy liền mà Tống Thu Hoài tặng trước đó, chiếc váy dài màu xanh đậm, đã che hết toàn thân, chiếc váy gần như phủ đến bắp chân, không nói được là chất liệu gì, nhưng vừa vặn rũ xuống, đi tới đi lui giống như sóng biển dập dờn. Cổ tròn nhỏ có ren để lộ ra phần cổ trắng ngần, cũng đồng thời dùng đường viền ren màu xanh thắt nhẹ ở phần eo, che khuất chiếc bụng nhỏ mềm mại tinh tế của cô.
Duy nhất không hài hòa là chiếc khăn bông màu đỏ sẫm quấn quanh cổ.
Chủ nhân chiếc khăn nghiêng đầu, khẽ cười, dùng đôi mắt như hồ nước nhỏ nhìn về phía Tống Thu Hoài đầy mong chờ.
Hiếm khi thanh niên Tống không biết nên nói thế nào, trầm ngâm hai giây, nói: “Rất đẹp.”
Diêu Doanh Doanh hớn hở kéo tay Tống Thu Hoài đi ra ngoài.
Tống Thu Hoài mặc một cái áo sơ mi màu xanh thẫm và quần tây đen, vai rộng chân dài, rất đoan chính, ống tay áo hơi vén lên để lộ phần xương cổ trắng bạch, còn đeo một cái đồng hồ dây da màu đen tuyền, dưới làn da trắng ngần có thể nhìn thấy gân xanh và mạch máu.
Anh vừa cắt tóc xong, phơi bày toàn bộ khuôn mặt sắc sảo của anh, khí chất bất phàm.
Nhưng dù có khí chất bất phàm đi nữa cũng phải lái xe đạp chở Diêu Doanh Doanh.
Dạo gần đây thời tiết rất tốt, nấm phơi nắng mấy ngày đã sắp khô cả rồi, Diêu Doanh Doanh cũng lựa ra một phần lớn, cho vào trong túi vải.
Đây là phần cần tặng cho Xuân Ni.
Chờ đến khi Tống Thu Hoài đi dạy vừa hay đưa mình theo, Diêu Doanh Doanh suy nghĩ rất mỹ mãn. Ngồi trên xe đạp dễ chịu hơn nhiều so với ngồi xe lừa, chậm không nói, xe lừa lúc nào cũng vừa đi vừa thải phân.
Rõ ràng Diêu Doanh Doanh rất vui vẻ, ngoan ngoãn ngồi lên yên sau của xe đạp, tiện tay hái hoa bìm bìm bên đường còn đọng sương sớm, cài lên vành tai, thuận tiện cài cho Tống Thu Hoài một bông. Dọc đường cái miệng nhỏ của cô liên tục, lẩm ba lẩm bẩm, cô nói nhiều, anh còn phải đáp lại, thế là——
Diêu Doanh Doanh hỏi thanh niên Tống: “Khi dạy học anh làm những gì vậy.”
Tống Thu Hoài: “Lên lớp.”
…
Tống Thu Hoài là người vô cùng kiệm lời, trả lời tất cả các vấn đề đều có tính chọn lọc, quá ngớ ngẩn, nhàm chán, ấu trĩ anh sẽ đều ngậm miệng lại, nhưng Diêu Doanh Doanh thì không được, anh không trả lời, cô có thể đuổi theo anh đến tận nhà vệ sinh để hỏi. Tuy mới sống chung với Diêu Doanh Doanh được một năm, nhưng dường như Tống Thu Hoài đã nói nhiều nhất trong 22 năm qua.
Trên đường còn gặp phải Trần Thục Dạo đang đi bộ đến thị trấn và một thanh niên trí thức Y Nam khác vừa mới đến, hai người mỗi người cầm một cái túi nhỏ, thoạt nhìn là muốn đi thị trấn gửi đồ.
Diêu Doanh Doanh nhanh chóng ngậm miệng lại, vuốt vuốt chỉnh lại tóc của mình, ưỡn ngực thẳng lưng, suy nghĩ một chút, tay cô đang nắm yên xe đạp lại di chuyển lên phía trên, ôm lấy eo của Tống Thu Hoài.
Kết quả đi qua hơn một đoạn Diêu Doanh Doanh lén lút liếc nhìn lại, thì phát hiện Trần Thục Dao căn bản không nhìn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.