[Thập Niên 70] Nữ Phụ Độc Ác Quay Đầu Làm Bờ (H)
Chương 47:
Ách Ba
02/02/2024
Diêu Doanh Doanh trừng mắt, từng giọt từng giọt nước mắt rơi, đôi mắt cô đỏ au, lông mi dài chụm lại thành từng cụm, vành môi hơi sưng vì bị cắn, tựa như cánh hoa hồng, gương mặt sưng đỏ, chỉ vào Tống Thu Hoài bắt đầu——
“Anh đi đi! Sao anh không đi! Khi đó anh không trở lại kí túc xá thanh niên sao, anh còn ném ly trà xuống đất, không cho phép ở nhà em, anh đi đi!”
“Anh và bạn của anh đều đáng ghét như nhau, quần áo của anh mới xấu nhất!”
“Anh còn nhận thư của cô gái khác, em nhìn thấy cả rồi! Để ngay ở trên bàn, anh chê em không biết chữ hu hu hu hu hu…”
Càng nói càng khó chịu, nước mắt vươn trên lông mi bắt đầu tuông xuống như mưa, theo đôi gò má ửng đỏ chảy dài xuống cái cổ trắng mịn, nhưng sợi tóc lòa xòa, bĩu môi quật cường, nhưng lại liên tục run rẩy, trong đôi mắt sóng sánh như sóng nước chỉ toàn là ấm ức.
Tống Thu Hoài ôm cô vợ nhỏ của mình vào lòng, hai tay bao bọc vỗ về cô, anh nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, anh giải thích với giọng nhỏ nhẹ, “Anh không quen với cô ta, đã sớm kêu em vứt lá thư đi rồi mà, ngoại trừ em ra anh chẳng thích ai khác.” Ban đầu Diêu Doanh Doanh còn giẫy giụa, cật lực đấm đá Tống Thu Hoài, đến sau cùng sức lực dần dần yếu đi, sau đó còn “oa” lên một tiếng, ôm chặt lấy eo của Tống Thu Hoài, chôn đầu mình vào lồng ngực anh, một lát sau giọng nói buồn buồn vang lên, “Xin lỗi.”
Trời đã có hơi tối, âm thanh gào thét gọi mấy đứa trẻ về nhà ăn cơm ở xa xa vọng lại, gió có hơi lạnh luồng qua khe cửa ùa vào, Tống Thu Hoài muốn đứng dậy đi đóng cửa sổ lại.
“Đừng mà, muốn ôm.” Giọng nói của Diêu Doanh Doanh vừa nhỏ vừa khó chịu, siết chặt thắt lưng của Tống Thu Hoài, không cho anh đứng dậy.
Mỗi lần khi cô đến kỳ kinh nguyệt, Diêu Doanh Doanh đều sẽ như vậy, cô sẽ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, nghi ngờ tất cả những người bên cạnh mình, suy nghĩ nhạy cảm đến cực hạn, cô nhớ đến bài văn kia khi học tiểu học mình không gánh vác nổi, có lẽ tiểu Bạch không cọ cọ ống quần cô, cô cũng khó chịu mà nước mắt giàn giụa, chẳng có ai thích cô, cô là người rất mập, rất xấu, rất ngốc, là người tệ hại nhất thế giới, lồng ngực vừa căng vừa đau nhói, tại sao cần phải trưởng thành như vậy, tại sao tất cả mọi người đều ghét bỏ cô…
Khi Diêu Doanh Doanh tới kỳ kinh giống như một quả trứng gà sống bị đập vỡ, bất kỳ một việc nhỏ nhặt nào cũng có thể hạ gục cô, cô muốn biến thành một con rùa đen, vĩnh viễn núp ở trong mai của mình.
Thế cho nên, cô sẽ không nhịn được mà nổi cáu với người thân, để minh chứng cho điều gì đó.
Ban đầu Tống Thu Hoài không hiểu, là từng chịu đựng chút khổ sở, sau này anh mới từ từ tìm ra một chút manh mối.
Đến khi Diêu Doanh Doanh đỡ hơn một chút, Tống Thu Hoài đi vào nhà bếp lấy một phần thịt vụn quay về, là mẹ Diêu chừa lại, lại nấu thêm một bát nước gừng đường đỏ trứng gà, còn cắt gừng sợi nhiều hơn một chút, chờ lát nữa cho vào cùng ngải cứu cho Diêu Doanh Doanh ngâm chân.
Diêu Doanh Doanh cũng không ăn được bao nhiêu, cô lại bắt đầu khó chịu, hai hàng lông mi rũ xuống vừa uể oải vừa khó chịu, cô cúi đầu, đôi chân rất ngoan ngoãn chụm lại với nhau, để mặc cho Tống Thu Hoài phục vụ, rửa mặt, thay quần áo.
Tống Thu Hoài xé một viên kẹo ra, để vào lòng bàn tay, ngồi xổm xuống, anh nói chuyện vô cùng dịu dàng: “Bé cưng ăn kẹo nào, hửm?” Khuôn mặt lạnh lùng đã dịu đi không ít, bàn tay với những khớp xương rõ nét giơ lên.
“Anh đi đi! Sao anh không đi! Khi đó anh không trở lại kí túc xá thanh niên sao, anh còn ném ly trà xuống đất, không cho phép ở nhà em, anh đi đi!”
“Anh và bạn của anh đều đáng ghét như nhau, quần áo của anh mới xấu nhất!”
“Anh còn nhận thư của cô gái khác, em nhìn thấy cả rồi! Để ngay ở trên bàn, anh chê em không biết chữ hu hu hu hu hu…”
Càng nói càng khó chịu, nước mắt vươn trên lông mi bắt đầu tuông xuống như mưa, theo đôi gò má ửng đỏ chảy dài xuống cái cổ trắng mịn, nhưng sợi tóc lòa xòa, bĩu môi quật cường, nhưng lại liên tục run rẩy, trong đôi mắt sóng sánh như sóng nước chỉ toàn là ấm ức.
Tống Thu Hoài ôm cô vợ nhỏ của mình vào lòng, hai tay bao bọc vỗ về cô, anh nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, anh giải thích với giọng nhỏ nhẹ, “Anh không quen với cô ta, đã sớm kêu em vứt lá thư đi rồi mà, ngoại trừ em ra anh chẳng thích ai khác.” Ban đầu Diêu Doanh Doanh còn giẫy giụa, cật lực đấm đá Tống Thu Hoài, đến sau cùng sức lực dần dần yếu đi, sau đó còn “oa” lên một tiếng, ôm chặt lấy eo của Tống Thu Hoài, chôn đầu mình vào lồng ngực anh, một lát sau giọng nói buồn buồn vang lên, “Xin lỗi.”
Trời đã có hơi tối, âm thanh gào thét gọi mấy đứa trẻ về nhà ăn cơm ở xa xa vọng lại, gió có hơi lạnh luồng qua khe cửa ùa vào, Tống Thu Hoài muốn đứng dậy đi đóng cửa sổ lại.
“Đừng mà, muốn ôm.” Giọng nói của Diêu Doanh Doanh vừa nhỏ vừa khó chịu, siết chặt thắt lưng của Tống Thu Hoài, không cho anh đứng dậy.
Mỗi lần khi cô đến kỳ kinh nguyệt, Diêu Doanh Doanh đều sẽ như vậy, cô sẽ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, nghi ngờ tất cả những người bên cạnh mình, suy nghĩ nhạy cảm đến cực hạn, cô nhớ đến bài văn kia khi học tiểu học mình không gánh vác nổi, có lẽ tiểu Bạch không cọ cọ ống quần cô, cô cũng khó chịu mà nước mắt giàn giụa, chẳng có ai thích cô, cô là người rất mập, rất xấu, rất ngốc, là người tệ hại nhất thế giới, lồng ngực vừa căng vừa đau nhói, tại sao cần phải trưởng thành như vậy, tại sao tất cả mọi người đều ghét bỏ cô…
Khi Diêu Doanh Doanh tới kỳ kinh giống như một quả trứng gà sống bị đập vỡ, bất kỳ một việc nhỏ nhặt nào cũng có thể hạ gục cô, cô muốn biến thành một con rùa đen, vĩnh viễn núp ở trong mai của mình.
Thế cho nên, cô sẽ không nhịn được mà nổi cáu với người thân, để minh chứng cho điều gì đó.
Ban đầu Tống Thu Hoài không hiểu, là từng chịu đựng chút khổ sở, sau này anh mới từ từ tìm ra một chút manh mối.
Đến khi Diêu Doanh Doanh đỡ hơn một chút, Tống Thu Hoài đi vào nhà bếp lấy một phần thịt vụn quay về, là mẹ Diêu chừa lại, lại nấu thêm một bát nước gừng đường đỏ trứng gà, còn cắt gừng sợi nhiều hơn một chút, chờ lát nữa cho vào cùng ngải cứu cho Diêu Doanh Doanh ngâm chân.
Diêu Doanh Doanh cũng không ăn được bao nhiêu, cô lại bắt đầu khó chịu, hai hàng lông mi rũ xuống vừa uể oải vừa khó chịu, cô cúi đầu, đôi chân rất ngoan ngoãn chụm lại với nhau, để mặc cho Tống Thu Hoài phục vụ, rửa mặt, thay quần áo.
Tống Thu Hoài xé một viên kẹo ra, để vào lòng bàn tay, ngồi xổm xuống, anh nói chuyện vô cùng dịu dàng: “Bé cưng ăn kẹo nào, hửm?” Khuôn mặt lạnh lùng đã dịu đi không ít, bàn tay với những khớp xương rõ nét giơ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.