Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Thoát
Chương 2: Tỉnh Dậy Trong Quá Khứ (2)
Thanh Tri Hứa
17/11/2024
Từ Vãn đứng đó, vừa tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, vừa nhớ lại nội dung cuốn sách.
Cô bật cười chua chát. "Người khác muốn lập nghiệp, mình không cản, nhưng làm nền cho người ta thì mình không đời nào làm! Đời này, vai chính chỉ có thể là mình."
Cô nhìn ra ngoài, trời đêm đen kịt, bóng cây lay động tựa như những hình người. Chạy ra ngoài lúc này? Không đời nào! Lỡ gặp nguy hiểm thì sao?
Nhưng nếu không chạy, cô sẽ phải sống cuộc đời của một người phụ nữ đã có chồng. Là một cô gái hiện đại, lớn lên với tư tưởng tự do yêu đương, cô khó mà chấp nhận chuyện này.
Nghĩ đến đó, cô lại nhớ đến "người chồng tiện nghi" trong truyện. Dù chỉ là nhân vật phụ, nhưng anh được miêu tả là người có trách nhiệm, tính cách cũng không tệ. Quan trọng hơn, anh còn giao cả tiền lương cho cô ngay sau khi cưới.
"Có lẽ mình nên thương lượng với anh ấy. Nếu anh ấy đồng ý, mình có thể đi theo anh ấy một thời gian. Còn nếu không, mình nhờ anh ấy giúp làm giấy tờ để đi ra ngoài." – Cô lẩm bẩm.
Tiếng ồn từ bên ngoài kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Ngoài sân, khách khứa đông nghịt, tiếng cười nói rôm rả.
Nhưng cô không có ý định ra ngoài. Nhìn thấy mấy hạt đậu phộng trên giường, cô tiện tay cầm lên nhấm nháp, vừa ăn vừa suy nghĩ cách đối phó với "chồng mới cưới".
Cùng lúc đó, ngoài sân, Chu Hoài Thần – người chồng của cô trong truyện – đang uống rượu cùng các chiến hữu.
Một người bỗng đập vai anh, cười đùa:
"Đội trưởng Chu, sao anh lại để vợ mình đói bụng phải ăn cả đậu phộng và táo đỏ trên giường thế kia?"
Chu Hoài Thần quay lại nhìn. Qua ô cửa sổ gỗ, anh thấy cô dâu nhỏ đang ngồi trên giường, gương mặt sáng bừng dưới ánh đèn mờ nhạt, vừa nhấm nháp đậu phộng vừa như đang tính toán gì đó. Dáng vẻ lạ lùng nhưng lại đáng yêu lạ thường.
Chu Hoài Thần đứng dậy, lịch sự nói với các chiến hữu:
“Xin lỗi mọi người, tôi ra ngoài một lát.”
Bàn tiệc lập tức rộ lên tiếng trêu chọc:
“Ui chà, đội trưởng Chu cưng vợ quá nhỉ!”
Trong khi đó, bên trong phòng, Từ Vãn hoàn toàn không nghe thấy tiếng trêu đùa ngoài kia. Cô đang chìm trong suy nghĩ về kế hoạch tương lai, chỉ cảm thấy tiếng ồn bên ngoài hình như to hơn một chút.
Một hồi lâu sau, tiếng gõ cửa làm cô giật mình.
Từ Vãn đứng dậy, vỗ vỗ mấy vỏ đậu phộng vương trên người, đi ra mở cửa.
Khi cửa vừa mở, cô lập tức thấy một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quân phục thẳng tắp đứng trước mặt. Anh ta cao ít nhất cũng phải trên 1m85, sống mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt nghiêm nghị.
Ôi trời, đẹp trai quá! – Từ Vãn nghĩ thầm.
Cô ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, quên cả lời chào.
Chu Hoài Thần cau mày, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu. Cô nhìn anh chăm chú như vậy là không nhận ra hay không ngờ anh lại xuất hiện ở đây?
Trong lòng anh không khỏi cảm thấy phiền muộn. Rõ ràng cô đã định bỏ trốn, chẳng muốn sống với anh, vậy mà giờ lại nhìn anh với ánh mắt như vậy. Càng nghĩ, anh càng bực bản thân vì vẫn để tâm đến cô.
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh trầm xuống. Anh cầm bát rượu nấu trứng đưa đến trước mặt cô, giọng lạnh lùng:
“Bên ngoài toàn là đồ nhắm, không no bụng được. Ăn cái này đi.”
Từ Vãn cúi nhìn bát trong tay anh. Chiếc bát sứ thô to gần bằng cái tô cô hay dùng, bên trong là năm quả trứng trắng bóc và đầy một bát canh rượu nếp.
Trời đất, ai mà ăn hết được chừng này!
Cô bật cười chua chát. "Người khác muốn lập nghiệp, mình không cản, nhưng làm nền cho người ta thì mình không đời nào làm! Đời này, vai chính chỉ có thể là mình."
Cô nhìn ra ngoài, trời đêm đen kịt, bóng cây lay động tựa như những hình người. Chạy ra ngoài lúc này? Không đời nào! Lỡ gặp nguy hiểm thì sao?
Nhưng nếu không chạy, cô sẽ phải sống cuộc đời của một người phụ nữ đã có chồng. Là một cô gái hiện đại, lớn lên với tư tưởng tự do yêu đương, cô khó mà chấp nhận chuyện này.
Nghĩ đến đó, cô lại nhớ đến "người chồng tiện nghi" trong truyện. Dù chỉ là nhân vật phụ, nhưng anh được miêu tả là người có trách nhiệm, tính cách cũng không tệ. Quan trọng hơn, anh còn giao cả tiền lương cho cô ngay sau khi cưới.
"Có lẽ mình nên thương lượng với anh ấy. Nếu anh ấy đồng ý, mình có thể đi theo anh ấy một thời gian. Còn nếu không, mình nhờ anh ấy giúp làm giấy tờ để đi ra ngoài." – Cô lẩm bẩm.
Tiếng ồn từ bên ngoài kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Ngoài sân, khách khứa đông nghịt, tiếng cười nói rôm rả.
Nhưng cô không có ý định ra ngoài. Nhìn thấy mấy hạt đậu phộng trên giường, cô tiện tay cầm lên nhấm nháp, vừa ăn vừa suy nghĩ cách đối phó với "chồng mới cưới".
Cùng lúc đó, ngoài sân, Chu Hoài Thần – người chồng của cô trong truyện – đang uống rượu cùng các chiến hữu.
Một người bỗng đập vai anh, cười đùa:
"Đội trưởng Chu, sao anh lại để vợ mình đói bụng phải ăn cả đậu phộng và táo đỏ trên giường thế kia?"
Chu Hoài Thần quay lại nhìn. Qua ô cửa sổ gỗ, anh thấy cô dâu nhỏ đang ngồi trên giường, gương mặt sáng bừng dưới ánh đèn mờ nhạt, vừa nhấm nháp đậu phộng vừa như đang tính toán gì đó. Dáng vẻ lạ lùng nhưng lại đáng yêu lạ thường.
Chu Hoài Thần đứng dậy, lịch sự nói với các chiến hữu:
“Xin lỗi mọi người, tôi ra ngoài một lát.”
Bàn tiệc lập tức rộ lên tiếng trêu chọc:
“Ui chà, đội trưởng Chu cưng vợ quá nhỉ!”
Trong khi đó, bên trong phòng, Từ Vãn hoàn toàn không nghe thấy tiếng trêu đùa ngoài kia. Cô đang chìm trong suy nghĩ về kế hoạch tương lai, chỉ cảm thấy tiếng ồn bên ngoài hình như to hơn một chút.
Một hồi lâu sau, tiếng gõ cửa làm cô giật mình.
Từ Vãn đứng dậy, vỗ vỗ mấy vỏ đậu phộng vương trên người, đi ra mở cửa.
Khi cửa vừa mở, cô lập tức thấy một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quân phục thẳng tắp đứng trước mặt. Anh ta cao ít nhất cũng phải trên 1m85, sống mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt nghiêm nghị.
Ôi trời, đẹp trai quá! – Từ Vãn nghĩ thầm.
Cô ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, quên cả lời chào.
Chu Hoài Thần cau mày, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu. Cô nhìn anh chăm chú như vậy là không nhận ra hay không ngờ anh lại xuất hiện ở đây?
Trong lòng anh không khỏi cảm thấy phiền muộn. Rõ ràng cô đã định bỏ trốn, chẳng muốn sống với anh, vậy mà giờ lại nhìn anh với ánh mắt như vậy. Càng nghĩ, anh càng bực bản thân vì vẫn để tâm đến cô.
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh trầm xuống. Anh cầm bát rượu nấu trứng đưa đến trước mặt cô, giọng lạnh lùng:
“Bên ngoài toàn là đồ nhắm, không no bụng được. Ăn cái này đi.”
Từ Vãn cúi nhìn bát trong tay anh. Chiếc bát sứ thô to gần bằng cái tô cô hay dùng, bên trong là năm quả trứng trắng bóc và đầy một bát canh rượu nếp.
Trời đất, ai mà ăn hết được chừng này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.