Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện
Chương 16:
Thanh Đinh Chi Âm
14/03/2024
----
Trước mặt Khương Nhu, anh hỏi thẳng, Miêu Ngọc Trân liếc nhìn phản ứng của con dâu, sau đó nhẹ kéo góc áo Thẩm Thành Đông, nói nhỏ: "Hai người bọn họ đều là ma bệnh, nhỡ lây cho vợ con thì sao?"
Chủ yếu là sợ con dâu trong thành phố sẽ ghét bỏ bọn họ...
Mấy năm trước ba Thẩm phát hiện thận không tốt, lão Ngũ có bệnh tim bẩm sinh, hai người phải uống thuốc quanh năm.
Trong nhà Thẩm gia vừa mới nấu xong thuốc Đông y, trong không khí vẫn còn mùi thuốc, Khương Nhu ngừng thở, không thể hiện ra vẻ không vui.
Khi còn bé cô từng bị bệnh nặng, uống thuốc Đông y khá lâu mới khỏi, từ đó về sau ngửi thấy mùi thuốc Đông y lại muốn nôn, nên cô hiểu được nỗi khổ của bệnh nhân.
Vì thế cô cố nén cảm giác buồn nôn, nói với Miêu Ngọc Trân: "Mẹ, bệnh của ba và lão Ngũ không lây, mẹ để họ về đi, con không sợ."
Miêu Ngọc Trân không ngờ cô nghe thấy, vẻ mặt hơi xấu hổ, cuối cùng Thẩm Thành Đông đẩy mẹ ra khỏi nhà, bảo bà đi tìm bọn họ trở về.
Khương Nhu không chịu nổi mùi thuốc, đi theo bọn họ ra khỏi nhà. Cô tưởng mình làm tự nhiên, nhưng Thẩm Thành Đông vẫn nhận ra cô khó chịu: "Em khó chịu ở đâu sao?"
Trong sách có nội dung tương tự, Khương Nhu đến Thẩm gia, chịu không nổi "dơ dáy bẩn thỉu" và mùi thuốc Đông y khó ngửi ở đây, nối giận với Thẩm Thành Đông. Cô không quan tâm đến cảm xúc của anh cố tình trở về thành phố, điều này cũng là dấu hiệu cho việc ly hôn của họ trong tương lai.
Khương Nhu không nghĩ mình sẽ làm những hành động thiếu suy nghĩ như vậy, cô hít thở không khí trong lành bên ngoài, khóe môi hơi nhếch lên, cố ý trêu đùa nói: "Em ngửi mùi thuốc Đông y trong nhà hơi buồn nôn, anh nói xem... có phải em mang thai không?"
Hai người mới kết hôn được ba ngày, Thẩm Thành Đông ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt hạnh ngây thơ vô tội của cô, tai đỏ bừng.
Anh chưa yêu ai, nhưng cũng biết hạt giống nảy mầm phải trải qua quá trình. Anh nghĩ cô không hiểu mà vội vã muốn có con, kiên nhẫn giải thích: "Sau khi mang thai sẽ không có phản ứng nhanh như vậy, nếu lần này không có thì còn lần sau, sau này anh sẽ cố gắng."
Giọng nói của anh hơi khàn, thổi vào tai cô cực kỳ gợi cảm, trong đầu Khương Nhu hiện lên hình ảnh ướt át, cô dùng hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên, khó tin nhìn anh.
Khó tưởng tượng được làm thế nào anh nói những lời quyến rũ mà nghiêm túc đến thế?
Vì vậy, cô nhanh chóng chuyển đề tài: "Em, em chắc bị say xe... Đúng rồi, hôm nay anh trai và chị dâu cũng về đúng không?"
Trên Thẩm Thành Đông có hai anh trai, dưới có hai em trai, hai anh đã kết hôn, cũng ở chỗ khác. Mà lão Tứ đang chuẩn bị cưới vợ, Thẩm Thành Đông ở rể Khương gia vì gom tiền sính lễ cưới vợ cho lão Tứ.
"Có anh ở đây, bọn họ không dám về."
"?"
Trước mặt Khương Nhu, anh hỏi thẳng, Miêu Ngọc Trân liếc nhìn phản ứng của con dâu, sau đó nhẹ kéo góc áo Thẩm Thành Đông, nói nhỏ: "Hai người bọn họ đều là ma bệnh, nhỡ lây cho vợ con thì sao?"
Chủ yếu là sợ con dâu trong thành phố sẽ ghét bỏ bọn họ...
Mấy năm trước ba Thẩm phát hiện thận không tốt, lão Ngũ có bệnh tim bẩm sinh, hai người phải uống thuốc quanh năm.
Trong nhà Thẩm gia vừa mới nấu xong thuốc Đông y, trong không khí vẫn còn mùi thuốc, Khương Nhu ngừng thở, không thể hiện ra vẻ không vui.
Khi còn bé cô từng bị bệnh nặng, uống thuốc Đông y khá lâu mới khỏi, từ đó về sau ngửi thấy mùi thuốc Đông y lại muốn nôn, nên cô hiểu được nỗi khổ của bệnh nhân.
Vì thế cô cố nén cảm giác buồn nôn, nói với Miêu Ngọc Trân: "Mẹ, bệnh của ba và lão Ngũ không lây, mẹ để họ về đi, con không sợ."
Miêu Ngọc Trân không ngờ cô nghe thấy, vẻ mặt hơi xấu hổ, cuối cùng Thẩm Thành Đông đẩy mẹ ra khỏi nhà, bảo bà đi tìm bọn họ trở về.
Khương Nhu không chịu nổi mùi thuốc, đi theo bọn họ ra khỏi nhà. Cô tưởng mình làm tự nhiên, nhưng Thẩm Thành Đông vẫn nhận ra cô khó chịu: "Em khó chịu ở đâu sao?"
Trong sách có nội dung tương tự, Khương Nhu đến Thẩm gia, chịu không nổi "dơ dáy bẩn thỉu" và mùi thuốc Đông y khó ngửi ở đây, nối giận với Thẩm Thành Đông. Cô không quan tâm đến cảm xúc của anh cố tình trở về thành phố, điều này cũng là dấu hiệu cho việc ly hôn của họ trong tương lai.
Khương Nhu không nghĩ mình sẽ làm những hành động thiếu suy nghĩ như vậy, cô hít thở không khí trong lành bên ngoài, khóe môi hơi nhếch lên, cố ý trêu đùa nói: "Em ngửi mùi thuốc Đông y trong nhà hơi buồn nôn, anh nói xem... có phải em mang thai không?"
Hai người mới kết hôn được ba ngày, Thẩm Thành Đông ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt hạnh ngây thơ vô tội của cô, tai đỏ bừng.
Anh chưa yêu ai, nhưng cũng biết hạt giống nảy mầm phải trải qua quá trình. Anh nghĩ cô không hiểu mà vội vã muốn có con, kiên nhẫn giải thích: "Sau khi mang thai sẽ không có phản ứng nhanh như vậy, nếu lần này không có thì còn lần sau, sau này anh sẽ cố gắng."
Giọng nói của anh hơi khàn, thổi vào tai cô cực kỳ gợi cảm, trong đầu Khương Nhu hiện lên hình ảnh ướt át, cô dùng hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên, khó tin nhìn anh.
Khó tưởng tượng được làm thế nào anh nói những lời quyến rũ mà nghiêm túc đến thế?
Vì vậy, cô nhanh chóng chuyển đề tài: "Em, em chắc bị say xe... Đúng rồi, hôm nay anh trai và chị dâu cũng về đúng không?"
Trên Thẩm Thành Đông có hai anh trai, dưới có hai em trai, hai anh đã kết hôn, cũng ở chỗ khác. Mà lão Tứ đang chuẩn bị cưới vợ, Thẩm Thành Đông ở rể Khương gia vì gom tiền sính lễ cưới vợ cho lão Tứ.
"Có anh ở đây, bọn họ không dám về."
"?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.