Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công
Chương 37: Đừng Để Cha Con Giày Vò Bọn Họ
Hạ Vãn Ca
08/06/2023
Hạ Thu Mai vốn không cảm thấy Diệp Phong Thu nói lời này là có vấn đề gì, dù sao thì cá nhân bà ta cũng muốn kêu nhà họ Lục cầu hôn sớm một chút rồi định ngày kết hôn, nhưng Hoàng Quế Mỹ vừa mở miệng bà ta đã cảm thấy trong này có chuyện, cho nên từ chối: “Cũng chỉ cách hai ngày, không cần vội.”
Lúc này, Diệp Bảo Trung cũng phụ họa:
“Mẹ, nếu nhà họ Lục đó thật lòng muốn cưới Bảo Châu còn sợ sớm hai ngày hay sao? Huống chi chúng ta gặp nhau vào buổi tối, bọn họ cũng không cần tăng ca vào buổi tối giống như bọn con, nếu thế này cũng không được vậy cũng quá không coi chúng ta ra gì rồi.”
Diệp Phong Thu đã mất hết kiên nhẫn rồi, chỉ nhìn Diệp Bảo Châu, lạnh lùng nói: “Được, nếu mày không tiện mở miệng, vậy ngày mai tao đi tìm Lục Thiệu Huy nói.”
Diệp Bảo Châu biết trong lòng Diệp Phong Thu nghĩ gì, đại khái chẳng qua cũng chỉ là vấn đề sính lễ mà thôi, dù sao cho dù thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc cô và Lục Thiệu Huy kết hôn, cô cũng không muốn làm ầm lên ở xưởng thực phẩm với ông ta làm gì:
“Ngày mai con sẽ nói với anh ấy, nếu bọn họ có thời gian thì tới, nếu không có thời gian thì tới tết trùng cửu.”
Nói xong, cô xách đồ đi thẳng vào nhà.
Hạ Thu Mai cũng vội vào theo: “Bảo Châu, nếu bọn họ khó xử thì bỏ đi, dù sao chúng ta cũng chỉ cách có hai ngày này thôi mà.”
Diệp Bảo Châu lo lắng không phải là chuyện này, cô chỉ lo khi nhà họ Lục tới Diệp Phong Thu cố tình làm khó bọn họ, khiến nhà họ Lục khó xử, khiến Cao Hồng Anh phản cảm với nhà họ Diệp, phản cảm với cô, bằng không sau này gả qua đó ở chung cũng không thoải mái.
Cho nên cô cũng không tiếp lời này của Hạ Thu Mai mà kéo bà ta ngồi lên giường, rất nhanh đã nói ra danh sách sính lễ của Lục Thiệu Huy rồi nhẹ giọng bảo: “Dù sao cho dù khi nào bọn họ tới cầu hôn thì mẹ cũng phải giúp nhà họ Lục một chút, đừng để cha con giày vò bọn họ.”
Hạ Thu Mai nghe mà sững sờ rồi lại nhìn đồ mà hôm nay cô đã mua, hai bộ quần áo và đôi giày, còn có đồng hồ và vải, cộng lại cũng phải hơn hai trăm đồng tiền, tuy rằng những món đồ trên danh sách này không tới nhà họ Diệp nhưng người được lợi thật sự vẫn là Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy.
Bà ta cắn răng, thầm nghĩ người ta đã tốt như thế, cho dù thế nào cũng không thể để Diệp Phong Thu làm ầm lên khiến nhà họ Lục có ấn tượng không tốt về bọn họ, vụ hôn sự với nhà họ Lục này nhất định phải thành.
Ngày hôm sau đi làm, Diệp Bảo Châu lên tầng hai tìm Lục Thiệu Huy.
Đơn xin kết hôn vẫn chưa về, ltn đang định nói với cô, không ngờ cô lại nói trước chuyện hôm nay muốn tới cửa cầu hôn, nghĩ đến cô gái hôm qua làm càn dưới gầm bàn, anh nhếch khóe môi: “Có phải cô vội muốn ngủ chung phòng với tôi cho nên mới muốn đổi ngày không?”
Diệp Bảo Châu lườm anh một cái: “Không phải tôi, đó là cha tôi.”
Lục Thiệu Huy nghe được câu trả lời này còn có hơi mất mác, anh còn tưởng là ý của cô cơ.
Diệp Bảo Châu thấy anh không đáp lời mới bảo: “Ạnh cũng không cần vội trả lời tôi, trước cứ gọi điện bàn bạc với thím đã, nếu không có thời gian thì đến tết trùng cửu, dù sao tôi cũng không vội.”
Khóe môi của Lục Thiệu Huy hơi nhếch nhẹ lên: “Không cần, tối nay luôn cũng được, mẹ tôi đã chuẩn bị xong hết đồ rồi, tối qua còn hỏi tôi có thể đẩy thời gian lên sớm hơn không, không ngờ các cô cũng có suy nghĩ này, nếu chúng tôi không tới, cha cô chắc chắn sẽ có ý kiến với tôi.”
Sau này Diệp Phong Thu đối xử với bọn họ thế nào thì Diệp Bảo Châu cũng chẳng quan tâm, loại cha ruột này cô lý do lý trấu qua loa là được, nhưng bây giờ Lục Thiệu Huy đã nói không thành vấn đề vậy hiển nhiên Diệp Bảo Châu cũng không nói hai lời, sau đó sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Thiệu Huy mới mượn điện thoại văn phòng gọi đến cục bưu chính.
...
Cao Hồng Anh và Lục Quốc Đống kết hôn đã hai mươi mấy năm, cuộc sống vẫn luôn trôi qua thuận buồm xuôi gió, nếu cứ phải nói không thuận lợi thì chính là chuyện hôn sự của con trai Lục Thiệu Huy.
Tuổi tác của anh đã sắp qua hai mươi lăm rồi, mấy năm này đã cho anh xem qua ảnh của không ít cô gái nhưng anh hoàn toàn không nhìn trúng một cô nào cả, hại hàng xóm xung quanh đều cho rằng anh mắc bệnh gì đó.
Lúc này, Diệp Bảo Trung cũng phụ họa:
“Mẹ, nếu nhà họ Lục đó thật lòng muốn cưới Bảo Châu còn sợ sớm hai ngày hay sao? Huống chi chúng ta gặp nhau vào buổi tối, bọn họ cũng không cần tăng ca vào buổi tối giống như bọn con, nếu thế này cũng không được vậy cũng quá không coi chúng ta ra gì rồi.”
Diệp Phong Thu đã mất hết kiên nhẫn rồi, chỉ nhìn Diệp Bảo Châu, lạnh lùng nói: “Được, nếu mày không tiện mở miệng, vậy ngày mai tao đi tìm Lục Thiệu Huy nói.”
Diệp Bảo Châu biết trong lòng Diệp Phong Thu nghĩ gì, đại khái chẳng qua cũng chỉ là vấn đề sính lễ mà thôi, dù sao cho dù thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc cô và Lục Thiệu Huy kết hôn, cô cũng không muốn làm ầm lên ở xưởng thực phẩm với ông ta làm gì:
“Ngày mai con sẽ nói với anh ấy, nếu bọn họ có thời gian thì tới, nếu không có thời gian thì tới tết trùng cửu.”
Nói xong, cô xách đồ đi thẳng vào nhà.
Hạ Thu Mai cũng vội vào theo: “Bảo Châu, nếu bọn họ khó xử thì bỏ đi, dù sao chúng ta cũng chỉ cách có hai ngày này thôi mà.”
Diệp Bảo Châu lo lắng không phải là chuyện này, cô chỉ lo khi nhà họ Lục tới Diệp Phong Thu cố tình làm khó bọn họ, khiến nhà họ Lục khó xử, khiến Cao Hồng Anh phản cảm với nhà họ Diệp, phản cảm với cô, bằng không sau này gả qua đó ở chung cũng không thoải mái.
Cho nên cô cũng không tiếp lời này của Hạ Thu Mai mà kéo bà ta ngồi lên giường, rất nhanh đã nói ra danh sách sính lễ của Lục Thiệu Huy rồi nhẹ giọng bảo: “Dù sao cho dù khi nào bọn họ tới cầu hôn thì mẹ cũng phải giúp nhà họ Lục một chút, đừng để cha con giày vò bọn họ.”
Hạ Thu Mai nghe mà sững sờ rồi lại nhìn đồ mà hôm nay cô đã mua, hai bộ quần áo và đôi giày, còn có đồng hồ và vải, cộng lại cũng phải hơn hai trăm đồng tiền, tuy rằng những món đồ trên danh sách này không tới nhà họ Diệp nhưng người được lợi thật sự vẫn là Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy.
Bà ta cắn răng, thầm nghĩ người ta đã tốt như thế, cho dù thế nào cũng không thể để Diệp Phong Thu làm ầm lên khiến nhà họ Lục có ấn tượng không tốt về bọn họ, vụ hôn sự với nhà họ Lục này nhất định phải thành.
Ngày hôm sau đi làm, Diệp Bảo Châu lên tầng hai tìm Lục Thiệu Huy.
Đơn xin kết hôn vẫn chưa về, ltn đang định nói với cô, không ngờ cô lại nói trước chuyện hôm nay muốn tới cửa cầu hôn, nghĩ đến cô gái hôm qua làm càn dưới gầm bàn, anh nhếch khóe môi: “Có phải cô vội muốn ngủ chung phòng với tôi cho nên mới muốn đổi ngày không?”
Diệp Bảo Châu lườm anh một cái: “Không phải tôi, đó là cha tôi.”
Lục Thiệu Huy nghe được câu trả lời này còn có hơi mất mác, anh còn tưởng là ý của cô cơ.
Diệp Bảo Châu thấy anh không đáp lời mới bảo: “Ạnh cũng không cần vội trả lời tôi, trước cứ gọi điện bàn bạc với thím đã, nếu không có thời gian thì đến tết trùng cửu, dù sao tôi cũng không vội.”
Khóe môi của Lục Thiệu Huy hơi nhếch nhẹ lên: “Không cần, tối nay luôn cũng được, mẹ tôi đã chuẩn bị xong hết đồ rồi, tối qua còn hỏi tôi có thể đẩy thời gian lên sớm hơn không, không ngờ các cô cũng có suy nghĩ này, nếu chúng tôi không tới, cha cô chắc chắn sẽ có ý kiến với tôi.”
Sau này Diệp Phong Thu đối xử với bọn họ thế nào thì Diệp Bảo Châu cũng chẳng quan tâm, loại cha ruột này cô lý do lý trấu qua loa là được, nhưng bây giờ Lục Thiệu Huy đã nói không thành vấn đề vậy hiển nhiên Diệp Bảo Châu cũng không nói hai lời, sau đó sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Thiệu Huy mới mượn điện thoại văn phòng gọi đến cục bưu chính.
...
Cao Hồng Anh và Lục Quốc Đống kết hôn đã hai mươi mấy năm, cuộc sống vẫn luôn trôi qua thuận buồm xuôi gió, nếu cứ phải nói không thuận lợi thì chính là chuyện hôn sự của con trai Lục Thiệu Huy.
Tuổi tác của anh đã sắp qua hai mươi lăm rồi, mấy năm này đã cho anh xem qua ảnh của không ít cô gái nhưng anh hoàn toàn không nhìn trúng một cô nào cả, hại hàng xóm xung quanh đều cho rằng anh mắc bệnh gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.