Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Diện Bị So Sánh Trong Truyện Niên Đại
Chương 4:
Mạn Thu
23/12/2023
Chính mình kiếp trước có tính tình ôn hòa thuận theo đến không có điểm mấu chốt, là do vợ chồng Nam gia cố ý dưỡng thành.
Nam Sênh trào phúng nhếch khóe miệng, mở cửa phòng.
Lần này tới chính là mẹ của Nam Đường, tgims hai trên danh nghĩa của Nam Sênh, Tiền Phượng Tiên.
Tiền Phượng Tiên so với Hà Kim Quế thì bình tĩnh hơn nhiều.
Bà ta vừa nhìn thấy Nam Sênh, đầu tiên là tươi cười chúc mừng Nam Sanh, lại ngồi xuống bên cạnh Nam Sênh, thành thật nói: "Em họ cháu, cháu biết đấy, coi trọng tình chị em nhất."
Bà ta muốn vỗ vỗ tay Nam Sênh tỏ vẻ thân thiết, nhưng lại bị Nam Sênh tránh mất.
Sắc mặt Tiền Phượng Tiên cứng đờ, lại lập tức nở nụ cười: "Bên nhà mẹ đẻ thím hai có một câu nói, chị em cùng họ mặc áo cưới của đối phương xuất giá, sẽ mang theo phúc khí của đối phương cùng xuất giá."
Thấy Nam Sênh vẫn không có phản ứng gì.
Tiền Phượng Tiên lại tiếp tục nói: "Cháu cũng biết, tính tình em họ cháu như thế nào, khi nghe thím nói đến tập tục này, đã nói muốn đổi áo cưới với cháu. Để cho chị em các cháu, đều mang theo phúc khí của đối phương lập gia đình. A Sênh à, làm chị em, có kiếp này không có kiếp sau, Nam Đường lúc này còn nhớ cháu, cháu phải quý trọng."
Bà ta mặt đầy cười, đối với chuyện xảy ra tiếp theo, phi thường chắc chắn, chỉ chờ Nam Sanh hai tay dâng lên áo cưới.
Nam Sênh thật sự bội phục miệng Tiền Phượng Tiên này, chuyện gì đến trong miệng của bà ta, đều là có đạo lý, mà lại còn khiến người ta tin phục.
Nghe chút xem, bà ta nói thật dễ nghe, thật động lòng người, thật có lý.
Nếu là Nam Sênh kiếp trước, còn không cảm động đến rơi nước mắt, thuận theo lời của bà ta đưa ra áo cưới, còn phải cảm tạ Nam Đường có một mảnh tâm ý sao?
Đáng tiếc, cô hiện tại là Nam • Nữu Hỗ Lộc • Sênh trùng sinh mà đến, không phải thánh mẫu trước kia người khác nói gì thì tin đó, ngây ngốc trả giá.
"Thím hai, Nam Đường nghĩ đến cháu như vậy, cháu cũng không thể đúng lý hợp tình chiếm lời em ấy, chia phúc khí của em ấy."
Nam Sênh cười nói: "Chuyện thay đồ cưới xem như xong đi."
Phúc khí của Nam Đường, chính cô ta giữ là tốt rồi.
"Đúng, nên như vậy, áo cưới giao cho thím là tốt rồi..." Tiền Phượng Tiên nói được một nửa, sau khi kịp phản ứng Nam Sênh nói gì, lập tức ngây ngẩn cả người.
Nam Sênh phản ứng không đúng!
Tiền Phượng Tiên hơi có hơi khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Nam Sênh đang nói cười vui vẻ, bỗng nhiên cũng có hơi nghèo từ.
Là mẹ của Nam Đường, lúc này bà ta cũng không thể nói: "Không sao, cháu cứ việc chiếm lời của con gái thím, cứ việc chia phúc khí của nó là được rồi, không sao đâu".
Nói như vậy, bà ta nói không nên lời.
Nếu thật sự ứng nghiệm thì sao?
Ngày mai chính là ngày tốt.
Bà ta làm nhiều như vậy, còn không phải vì Nam Đường có thể sống hạnh phúc sao?
Bà ta cũng có thể trực tiếp cứng rắn đoạt, hoặc là thái độ cường ngạnh bắt Nam Sênh đưa áo cưới ra, chắc chắn Nam Sênh không dám không cho.
Nhưng làm như vậy, tương lai có một số việc sẽ không tốt đổ tội ở Nam Sênh trên đầu.
Tiền Phượng Tiên biết mục đích chuyến đi này của mình đã không đạt được.
Nhưng chuyện này cũng không sao, bà ta còn có hậu chiêu.
Bà ta vội vàng thay khuôn mặt tươi cười, đứng lên, cười nói: "Vậy được, chuyện A Đường xuất giá tương đối nhiều, thím đi về trước."
"Thím hai đi thong thả. "Nam Sênh cười nói.
Tiền Phượng Tiên cười khoát tay với Nam Sênh, kéo Hà Kim Quế ra khỏi cửa phòng.
Nam Sênh nhìn hai người bóng lưng, biết các bà không dễ dàng hết hy vọng như thế, có tâm muốn nghe chút các bà nói gì, tập trung tinh thần nghe trong chốc lát, phát hiện gì cũng không có nghe được.
Xem ra, lúc trước cô có thể nghe được Hà Kim Quế nói nhỏ có thể có liên quan đến việc mình vừa mới trở về, lại không phải là có được bàn tay vàng tai thính.
---Có reup thì đừng đổi tên người dịch nhé---
Nam Sênh trào phúng nhếch khóe miệng, mở cửa phòng.
Lần này tới chính là mẹ của Nam Đường, tgims hai trên danh nghĩa của Nam Sênh, Tiền Phượng Tiên.
Tiền Phượng Tiên so với Hà Kim Quế thì bình tĩnh hơn nhiều.
Bà ta vừa nhìn thấy Nam Sênh, đầu tiên là tươi cười chúc mừng Nam Sanh, lại ngồi xuống bên cạnh Nam Sênh, thành thật nói: "Em họ cháu, cháu biết đấy, coi trọng tình chị em nhất."
Bà ta muốn vỗ vỗ tay Nam Sênh tỏ vẻ thân thiết, nhưng lại bị Nam Sênh tránh mất.
Sắc mặt Tiền Phượng Tiên cứng đờ, lại lập tức nở nụ cười: "Bên nhà mẹ đẻ thím hai có một câu nói, chị em cùng họ mặc áo cưới của đối phương xuất giá, sẽ mang theo phúc khí của đối phương cùng xuất giá."
Thấy Nam Sênh vẫn không có phản ứng gì.
Tiền Phượng Tiên lại tiếp tục nói: "Cháu cũng biết, tính tình em họ cháu như thế nào, khi nghe thím nói đến tập tục này, đã nói muốn đổi áo cưới với cháu. Để cho chị em các cháu, đều mang theo phúc khí của đối phương lập gia đình. A Sênh à, làm chị em, có kiếp này không có kiếp sau, Nam Đường lúc này còn nhớ cháu, cháu phải quý trọng."
Bà ta mặt đầy cười, đối với chuyện xảy ra tiếp theo, phi thường chắc chắn, chỉ chờ Nam Sanh hai tay dâng lên áo cưới.
Nam Sênh thật sự bội phục miệng Tiền Phượng Tiên này, chuyện gì đến trong miệng của bà ta, đều là có đạo lý, mà lại còn khiến người ta tin phục.
Nghe chút xem, bà ta nói thật dễ nghe, thật động lòng người, thật có lý.
Nếu là Nam Sênh kiếp trước, còn không cảm động đến rơi nước mắt, thuận theo lời của bà ta đưa ra áo cưới, còn phải cảm tạ Nam Đường có một mảnh tâm ý sao?
Đáng tiếc, cô hiện tại là Nam • Nữu Hỗ Lộc • Sênh trùng sinh mà đến, không phải thánh mẫu trước kia người khác nói gì thì tin đó, ngây ngốc trả giá.
"Thím hai, Nam Đường nghĩ đến cháu như vậy, cháu cũng không thể đúng lý hợp tình chiếm lời em ấy, chia phúc khí của em ấy."
Nam Sênh cười nói: "Chuyện thay đồ cưới xem như xong đi."
Phúc khí của Nam Đường, chính cô ta giữ là tốt rồi.
"Đúng, nên như vậy, áo cưới giao cho thím là tốt rồi..." Tiền Phượng Tiên nói được một nửa, sau khi kịp phản ứng Nam Sênh nói gì, lập tức ngây ngẩn cả người.
Nam Sênh phản ứng không đúng!
Tiền Phượng Tiên hơi có hơi khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Nam Sênh đang nói cười vui vẻ, bỗng nhiên cũng có hơi nghèo từ.
Là mẹ của Nam Đường, lúc này bà ta cũng không thể nói: "Không sao, cháu cứ việc chiếm lời của con gái thím, cứ việc chia phúc khí của nó là được rồi, không sao đâu".
Nói như vậy, bà ta nói không nên lời.
Nếu thật sự ứng nghiệm thì sao?
Ngày mai chính là ngày tốt.
Bà ta làm nhiều như vậy, còn không phải vì Nam Đường có thể sống hạnh phúc sao?
Bà ta cũng có thể trực tiếp cứng rắn đoạt, hoặc là thái độ cường ngạnh bắt Nam Sênh đưa áo cưới ra, chắc chắn Nam Sênh không dám không cho.
Nhưng làm như vậy, tương lai có một số việc sẽ không tốt đổ tội ở Nam Sênh trên đầu.
Tiền Phượng Tiên biết mục đích chuyến đi này của mình đã không đạt được.
Nhưng chuyện này cũng không sao, bà ta còn có hậu chiêu.
Bà ta vội vàng thay khuôn mặt tươi cười, đứng lên, cười nói: "Vậy được, chuyện A Đường xuất giá tương đối nhiều, thím đi về trước."
"Thím hai đi thong thả. "Nam Sênh cười nói.
Tiền Phượng Tiên cười khoát tay với Nam Sênh, kéo Hà Kim Quế ra khỏi cửa phòng.
Nam Sênh nhìn hai người bóng lưng, biết các bà không dễ dàng hết hy vọng như thế, có tâm muốn nghe chút các bà nói gì, tập trung tinh thần nghe trong chốc lát, phát hiện gì cũng không có nghe được.
Xem ra, lúc trước cô có thể nghe được Hà Kim Quế nói nhỏ có thể có liên quan đến việc mình vừa mới trở về, lại không phải là có được bàn tay vàng tai thính.
---Có reup thì đừng đổi tên người dịch nhé---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.