Thập Niên 70: Nữ Phụ Si Tình Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 15
Thư Thư Thư
29/02/2024
Siêu Tử và Oa Cái đồng loạt thở dài.
Hai người vừa mới thở dài xong, rèm cửa lại được xốc lên từ bên ngoài, Hàn Đình và Tô Vận chạy vào trong.
Hai người kia cũng đội mưa trở về.
Lúc vào nhà, trên đầu hai người còn đội một chiếc áo khoác dày, nó được cởi ra từ trên người Hàn Đình.
Hàn Đình lấy áo khoác xuống, hỏi Tô Vận: “Không bị ướt đấy chứ?”
Tô Vận đưa tay chỉnh lại tóc mái, cười nói: “Cũng may tóc vẫn còn khô.”
Hàn Đình cầm áo khoác giũ giũ vài cái, lại hỏi Siêu Tử và Oa Cái: “Đã chia lương thực cho Sơ Hạ chưa?”
Oa Cái ngồi xuống băng ghế, nói: “Chia rồi, cậu ấy thu dọn lương thực xong lập tức trở về ký túc xá.”
Thời tiết vẫn khá lạnh, Hàn Đình giũ áo khoác xong lại mặc lên người một lần nữa.
Giọng điệu cũng trở nên thoải mái: “Cứ thế trước đi.”
Ngay cả Hàn Đình cũng đã nói như vậy rồi, Siêu Tử và Oa Cái đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa.
Sau khi chia lương thực cho Lâm Tiêu Hàm và Sơ Hạ xong, bọn họ cũng không còn việc gì để làm nữa, hai người quay trở về ký túc xá.
Hàn Đình không trở về ký túc xá cùng với Siêu Tử và Oa Cái.
Lúc nãy khi ra ngoài, anh ta đã đá văng một chân ghế, chiếc ghế dài kia còn phải tiếp tục sử dụng, vì thế anh ta cúi người nhặt chân ghế bên cạnh bàn lên, đang nghĩ cách sửa chữa lại chiếc ghế dài.
Thấy Hàn Đình còn có việc phải làm, Tô Vận cũng ở lại, không rời đi.
Cô ta ngồi xuống bên cạnh Hàn Đình, vừa nói chuyện vừa giúp đỡ anh ta một chút.
….
Căn phòng ký túc xá nữ ở phía Tây.
Trong phòng đốt một ngọn đèn dầy, gặp gió, còn lửa có chút lay động.
Lúc Sơ Hạ mở cửa vào phòng, Lý Kiều, Trần Tư Tư và Cố Ngọc Trúc đều quay đầu lại nhìn cô.
Nhưng các cô cũng không lên tiếng chào hỏi, chỉ nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Một người ngày thường thường xuyên bị phớt lờ, bị coi như không khí ở điểm thanh niên trí thức như Sơ Hạ từ lâu đã quen với chuyện này, bây giờ các cô ấy nhìn thấy cô nhưng lại cố ý coi như không thấy, cô cũng hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì to tát.
Sơ Hạ cũng không mở miệng chào hỏi với bọn họ, bước vào đóng cửa ký túc xá lại, trực tiếp đi tắm rửa.
Cuộc sống của các cô gái như bọn họ tương đối chú trọng đến sự tinh tế, các cô treo một tấm rèm vải được khâu bằng vải gai rách theo hình tròn, chưa ra một không gian nhỏ chuyên để tắm rửa vào buổi tối.
Sơ Hạ đổ nước nóng ra, đi vào trong tấm rèm vải chải đầu, ba người Lý Kiều tiếp tục nói chuyện.
Đương nhiên, chủ đề câu chuyện không liên quan gì đến Sơ Hạ, hơn nữa chỉ là những thứ nhẹ nhàng náo nhiệt.
Sơ Hạ cũng không có hứng thú với những gì các cô nói nên cũng không cố ý lắng nghe.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, rũ bỏ cảm giác mệt mỏi, cô thư giãn gân cốt, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Mười hai người sinh hoạt trong điểm thanh niên trí thức bọn họ, các cô gái sống ở căn phòng phía tây, các chàng trai ở trong căn phòng phía đông.
Bất kể trai hay gái, bọn họ đều ngủ chung trên một chiếc giường, nằm kề sát bên nhau.
Vị trí ngủ của Sơ Hạ cũng giống như cảm giác tồn tại của cô, nằm ở ngoài cùng bức tường phía nam.
Lúc này, Cố Ngọc Trúc đang ngồi trên giường soi gương, chiếc gương trong tay cô ta có hình tròn, đường viền gương được dán nhựa màu đỏ, phía sau mặt gương là bức ảnh chụp của toà nhà Thiên An môn.
Hai người vừa mới thở dài xong, rèm cửa lại được xốc lên từ bên ngoài, Hàn Đình và Tô Vận chạy vào trong.
Hai người kia cũng đội mưa trở về.
Lúc vào nhà, trên đầu hai người còn đội một chiếc áo khoác dày, nó được cởi ra từ trên người Hàn Đình.
Hàn Đình lấy áo khoác xuống, hỏi Tô Vận: “Không bị ướt đấy chứ?”
Tô Vận đưa tay chỉnh lại tóc mái, cười nói: “Cũng may tóc vẫn còn khô.”
Hàn Đình cầm áo khoác giũ giũ vài cái, lại hỏi Siêu Tử và Oa Cái: “Đã chia lương thực cho Sơ Hạ chưa?”
Oa Cái ngồi xuống băng ghế, nói: “Chia rồi, cậu ấy thu dọn lương thực xong lập tức trở về ký túc xá.”
Thời tiết vẫn khá lạnh, Hàn Đình giũ áo khoác xong lại mặc lên người một lần nữa.
Giọng điệu cũng trở nên thoải mái: “Cứ thế trước đi.”
Ngay cả Hàn Đình cũng đã nói như vậy rồi, Siêu Tử và Oa Cái đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa.
Sau khi chia lương thực cho Lâm Tiêu Hàm và Sơ Hạ xong, bọn họ cũng không còn việc gì để làm nữa, hai người quay trở về ký túc xá.
Hàn Đình không trở về ký túc xá cùng với Siêu Tử và Oa Cái.
Lúc nãy khi ra ngoài, anh ta đã đá văng một chân ghế, chiếc ghế dài kia còn phải tiếp tục sử dụng, vì thế anh ta cúi người nhặt chân ghế bên cạnh bàn lên, đang nghĩ cách sửa chữa lại chiếc ghế dài.
Thấy Hàn Đình còn có việc phải làm, Tô Vận cũng ở lại, không rời đi.
Cô ta ngồi xuống bên cạnh Hàn Đình, vừa nói chuyện vừa giúp đỡ anh ta một chút.
….
Căn phòng ký túc xá nữ ở phía Tây.
Trong phòng đốt một ngọn đèn dầy, gặp gió, còn lửa có chút lay động.
Lúc Sơ Hạ mở cửa vào phòng, Lý Kiều, Trần Tư Tư và Cố Ngọc Trúc đều quay đầu lại nhìn cô.
Nhưng các cô cũng không lên tiếng chào hỏi, chỉ nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Một người ngày thường thường xuyên bị phớt lờ, bị coi như không khí ở điểm thanh niên trí thức như Sơ Hạ từ lâu đã quen với chuyện này, bây giờ các cô ấy nhìn thấy cô nhưng lại cố ý coi như không thấy, cô cũng hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì to tát.
Sơ Hạ cũng không mở miệng chào hỏi với bọn họ, bước vào đóng cửa ký túc xá lại, trực tiếp đi tắm rửa.
Cuộc sống của các cô gái như bọn họ tương đối chú trọng đến sự tinh tế, các cô treo một tấm rèm vải được khâu bằng vải gai rách theo hình tròn, chưa ra một không gian nhỏ chuyên để tắm rửa vào buổi tối.
Sơ Hạ đổ nước nóng ra, đi vào trong tấm rèm vải chải đầu, ba người Lý Kiều tiếp tục nói chuyện.
Đương nhiên, chủ đề câu chuyện không liên quan gì đến Sơ Hạ, hơn nữa chỉ là những thứ nhẹ nhàng náo nhiệt.
Sơ Hạ cũng không có hứng thú với những gì các cô nói nên cũng không cố ý lắng nghe.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, rũ bỏ cảm giác mệt mỏi, cô thư giãn gân cốt, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Mười hai người sinh hoạt trong điểm thanh niên trí thức bọn họ, các cô gái sống ở căn phòng phía tây, các chàng trai ở trong căn phòng phía đông.
Bất kể trai hay gái, bọn họ đều ngủ chung trên một chiếc giường, nằm kề sát bên nhau.
Vị trí ngủ của Sơ Hạ cũng giống như cảm giác tồn tại của cô, nằm ở ngoài cùng bức tường phía nam.
Lúc này, Cố Ngọc Trúc đang ngồi trên giường soi gương, chiếc gương trong tay cô ta có hình tròn, đường viền gương được dán nhựa màu đỏ, phía sau mặt gương là bức ảnh chụp của toà nhà Thiên An môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.