Thập Niên 70: Nữ Phụ Si Tình Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 22
Thư Thư Thư
02/03/2024
Sơ Hạ bỏ hạt cao lương và khoai lang đổ khô vào trong nồi, đổ thêm nước rồi đậy nắp nồi lại, sau đó muốn đi đến sau bếp nhóm lửa.
Nhưng Lâm Tiêu Hàm đang ngồi trước bếp lò bên ngoài, chặn đường cô.
Lưng anh cách bức tường phía sau một khoảng chưa đầy mười cm.
Một chút khoảng trống đó đương nhiên không thể chen vào được.
Vì thế, Sơ Hạ nói một câu: “Phiền cậu nhường đường một chút.”
Lâm Tiêu Hàm không đáp lời cô, cũng không nhìn cô, trực tiếp dịch băng ghế về phía trước một chút.
Sơ Hạ lịch sự nói một tiếng “Cảm ơn” với anh rồi từ phía sau anh đi vào.
Cô đi vào trong ngồi xuống, cuộn một nắm rơm, nhét vào trong bếp lò.
Giữa hai miệng bếp của lò bếp đất có một ô vuông nhỏ, bên trong đặt que diêm dùng để nhóm lửa.
Sơ Hạ thò tay vào trong cầm hộp diêm ra, lúc mở ra chuẩn bị nhóm lửa thì lại phát hiện bên trong trống rỗng.
Cô thất thần nhớ ra, tối hôm qua sau khi cô nấu mì trộn tương xong, trong hộp diêm chỉ còn lại một que diêm.
Hộp diêm mới do Hàn Đình bảo quản.
Sơ Hạ đặt hộp diêm trở lại ô vuông nhỏ, nhìn về phía bếp lò của Lâm Tiêu Hàm một chút.
Việc xin chút lửa từ bếp lò bên cạnh là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng cô không thể mở miệng được.
Nguyên chân chính là người ngồi bên cạnh cô là Lâm Tiêu Hàm.
Trong điểm thanh niên trí thức, ai mà không biết con người anh lạnh lùng keo kiệt.
Lý Kiều thường xuyên nói xấu sau lưng anh rằng anh là một tiểu nhân keo kiệt, lòng dạ hẹp hòi, phí phạm ngoại hình đẹp trai.
Biết nếu mở miệng có lẽ cũng sẽ bị từ chối, cho nên Sơ Hạ cũng không mở miệng tự rước lấy xấu hổ.
Cô thu hồi ánh mắt chờ thêm một lát, lặng lẽ cuộn thêm một nắm rơm rạ trong tay, sau đó nhân lúc Lâm Tiêu Hàm đứng dậy kiểm tra nồi cháo hạt cao lương nấu trong nồi của mình, cô lập tức đưa nắm rơm vào trong bếp lò của anh.
Cuộn rơm vừa mới bốc cháy, cô lập tức nhét cuộn rơm vào trong bếp lò của mình.
Một loạt động tác này của cô diễn ra vô cùng nhanh chóng, nhanh như nhịp tim của cô vậy.
Nhưng trên mặt cô lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều không nhìn Lâm Tiêu Hàm, sau khi lấy lửa vào trong bếp mình, cô tiếp tục cho cỏ khô vào bên trong, chuyên tâm nhóm lửa.
Lâm Tiêu Hàm: “…”
Anh khuấy cháo xong rồi ngồi trở về, quay đầu lại nhìn Sơ Hạ một lúc, sau đó không nói nên lời cười lạnh một tiếng.
Sơ Hạ da mặt dày, chỉ vờ như không nghe thấy.
Cũng may Lâm Tiêu Hàm không mở miệng nói gì, vì thế, sau đó hai người lại coi nhau như không khí.
Lâm Tiêu Hàm đi vào phòng bếp sớm hơn, đương nhiên cũng nấu cháo xong sớm hơn Sơ Hạ.
Khi anh ăn cháo xong rửa sạch bát đũa, Sơ Hạ mới ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh ăn cháo.
Sau khi rửa bát xong, Lâm Tiêu Hàm cũng không lập tức rời đi, mà tiếp tục ra ra vào vào bận rộn thêm một lát.
Sơ Hạ vừa ăn cháo vừa nhìn anh làm việc, chỉ thấy anh rửa sạch cao lương, bắp và khoai lang đỏ khô, tách ra đặt trên sàng, sau đó tìm một chỗ nào đó ngoài sân phơi nắng.
Nhìn Lâm Tiêu hàm làm xong việc rồi rời khỏi sân, trong lòng Sơ Hạ thầm nghĩ- Anh vẫn biết cách sống.
Những loại ngũ cốc thô này đương nhiên không thể ngày nào cũng nấu cháo được, không những không ngon mà còn không tiết kiệm.
Thông thường chúng sẽ được rửa sạch, phơi khô, đổ vào trong máy xay đá nghiền thành bột, hấp thành màn thầu để ăn.
Nhưng Lâm Tiêu Hàm đang ngồi trước bếp lò bên ngoài, chặn đường cô.
Lưng anh cách bức tường phía sau một khoảng chưa đầy mười cm.
Một chút khoảng trống đó đương nhiên không thể chen vào được.
Vì thế, Sơ Hạ nói một câu: “Phiền cậu nhường đường một chút.”
Lâm Tiêu Hàm không đáp lời cô, cũng không nhìn cô, trực tiếp dịch băng ghế về phía trước một chút.
Sơ Hạ lịch sự nói một tiếng “Cảm ơn” với anh rồi từ phía sau anh đi vào.
Cô đi vào trong ngồi xuống, cuộn một nắm rơm, nhét vào trong bếp lò.
Giữa hai miệng bếp của lò bếp đất có một ô vuông nhỏ, bên trong đặt que diêm dùng để nhóm lửa.
Sơ Hạ thò tay vào trong cầm hộp diêm ra, lúc mở ra chuẩn bị nhóm lửa thì lại phát hiện bên trong trống rỗng.
Cô thất thần nhớ ra, tối hôm qua sau khi cô nấu mì trộn tương xong, trong hộp diêm chỉ còn lại một que diêm.
Hộp diêm mới do Hàn Đình bảo quản.
Sơ Hạ đặt hộp diêm trở lại ô vuông nhỏ, nhìn về phía bếp lò của Lâm Tiêu Hàm một chút.
Việc xin chút lửa từ bếp lò bên cạnh là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng cô không thể mở miệng được.
Nguyên chân chính là người ngồi bên cạnh cô là Lâm Tiêu Hàm.
Trong điểm thanh niên trí thức, ai mà không biết con người anh lạnh lùng keo kiệt.
Lý Kiều thường xuyên nói xấu sau lưng anh rằng anh là một tiểu nhân keo kiệt, lòng dạ hẹp hòi, phí phạm ngoại hình đẹp trai.
Biết nếu mở miệng có lẽ cũng sẽ bị từ chối, cho nên Sơ Hạ cũng không mở miệng tự rước lấy xấu hổ.
Cô thu hồi ánh mắt chờ thêm một lát, lặng lẽ cuộn thêm một nắm rơm rạ trong tay, sau đó nhân lúc Lâm Tiêu Hàm đứng dậy kiểm tra nồi cháo hạt cao lương nấu trong nồi của mình, cô lập tức đưa nắm rơm vào trong bếp lò của anh.
Cuộn rơm vừa mới bốc cháy, cô lập tức nhét cuộn rơm vào trong bếp lò của mình.
Một loạt động tác này của cô diễn ra vô cùng nhanh chóng, nhanh như nhịp tim của cô vậy.
Nhưng trên mặt cô lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều không nhìn Lâm Tiêu Hàm, sau khi lấy lửa vào trong bếp mình, cô tiếp tục cho cỏ khô vào bên trong, chuyên tâm nhóm lửa.
Lâm Tiêu Hàm: “…”
Anh khuấy cháo xong rồi ngồi trở về, quay đầu lại nhìn Sơ Hạ một lúc, sau đó không nói nên lời cười lạnh một tiếng.
Sơ Hạ da mặt dày, chỉ vờ như không nghe thấy.
Cũng may Lâm Tiêu Hàm không mở miệng nói gì, vì thế, sau đó hai người lại coi nhau như không khí.
Lâm Tiêu Hàm đi vào phòng bếp sớm hơn, đương nhiên cũng nấu cháo xong sớm hơn Sơ Hạ.
Khi anh ăn cháo xong rửa sạch bát đũa, Sơ Hạ mới ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh ăn cháo.
Sau khi rửa bát xong, Lâm Tiêu Hàm cũng không lập tức rời đi, mà tiếp tục ra ra vào vào bận rộn thêm một lát.
Sơ Hạ vừa ăn cháo vừa nhìn anh làm việc, chỉ thấy anh rửa sạch cao lương, bắp và khoai lang đỏ khô, tách ra đặt trên sàng, sau đó tìm một chỗ nào đó ngoài sân phơi nắng.
Nhìn Lâm Tiêu hàm làm xong việc rồi rời khỏi sân, trong lòng Sơ Hạ thầm nghĩ- Anh vẫn biết cách sống.
Những loại ngũ cốc thô này đương nhiên không thể ngày nào cũng nấu cháo được, không những không ngon mà còn không tiết kiệm.
Thông thường chúng sẽ được rửa sạch, phơi khô, đổ vào trong máy xay đá nghiền thành bột, hấp thành màn thầu để ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.