Thập Niên 70: Nữ Phụ Si Tình Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 25
Thư Thư Thư
02/03/2024
Trần Tư Tư không hề ngừng lại, vẫn còn tiếp tục nói: “Trước đó cậu ấy vẫn đang ổn, nhưng ngày hôm qua lại đột nhiên trở nên như vậy, các cậu nói xem có phải cậu ấy đã giao kèo sẵn với Lâm Tiêu Hàm, bị Lâm Tiêu Hàm xúi giục không?”
Lý Kiều dứt khoát trả lời: “Không thể nào.”
Trần Tư Tư nhìn cô ta: “Tại sao lại không thể?”
Lý Kiều nói: “Ôi trời, cậu thực sự không biết cách nhìn người chút nào, với loại người như Lâm Tiêu Hàm, cậu ta không thể nào có mối quan hệ tốt với bất cứ người nào được. Hơn nữa cậu không nhìn ra được sao, trong số mười mấy người chúng ta, người Lâm Tiêu Hàm ghét nhất chính là Sơ Hạ, cậu ta thậm chí còn khắc hai chữ ghét lên trên trán.”
Trần Tư Tư suy nghĩ một chút: “Hình như là vậy.”
Nói rồi, cô ta nhỏ giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc Sơ Hạ làm sao vậy? Qúa kỳ quái.”
Ai mà biết chuyện gì đã xảy ra với cô chứ.
Tô Vận- Người vẫn luôn không nói chuyện lúc này lại liên tiếng: “Đừng nghĩ đến cậu ấy nữa, có lẽ là nhất thời cáu kỉnh, làm ầm lên để tìm cảm giác tồn tại, sau khi phải chịu khổ cực mới hối hận.”
Lúc này, Cố Ngọc Trúc lại nói tiếp: “Tôi cũng đang chờ cậu ta khóc đây.”
Trần Tư Tư: “Hy vọng cậu ấy có thể hối hận sớm một chút…”
…
Trên cánh đồng mênh mông, những mầm lúa mì xanh tươi đón gió.
Bây giờ đúng là thời điểm vạn vật trở nên xanh tươi, tươi tốt, những bóng hình với chiều cao không đồng nhất đang bận rộn trên đồng.
Sơ Hạ dùng chiếc khăn quàng cổ hơi mỏng quấn quanh nửa khuôn mặt, che miệng mũi, trong tay cầm một chiếc thìa múc phân cán dài, đang bón phân cho lúa mì ở trên đồng ruộng cùng với bà con nông dân.
Bọn họ đã xuống nông thôn làm việc đồng áng hơn nửa tháng, bây giờ đã có thể làm thành thạo mấy việc này.
Ngôn ngữ địa phương ở nông thôn cũng đã nghe hiểu gần hết, chắp vá với nhau cũng có thể nói chuyện vài câu với bà con.
Cách đó không xa, thím Ngô đang khen cô làm việc càng ngày càng thuận tay.
Sơ Hạ mỉm cười nói một tiếng cảm ơn.
Sau khi nói xong, cô vừa mới thu hồi ánh mắt tiếp tục tưới phân thì đại đội trưởng Lương Hữu Điền đã tìm đến đây.
Ông ấy đi đến trước mặt Sơ Hạ, trực tiếp hỏi: “Mặt trời đã chiếu đến tận mông rồi, đám người Hàn Đình đâu?”
Nghe vậy, Sơ Hạ cũng quay đầu nhìn khắp nơi xung quanh, nhưng không thấy ai cả.
Cô thu hồi ánh mắt, trả lời Lương Hữu Điền: “Tôi không biết.”
Cô vừa ăn cơm sáng xong đã lập tức đến đây làm việc, không chú ý nhiều đến những thứ khác.
Lương Hữu Điền đưa tay siết chặt hông, tức giận đến nghiên răng nghiến lợi.
Trong điểm thanh niên tri thức có đến mười hai thanh thiên trí thức, nhưng hôm nay chỉ có Lâm Tiêu Hàm và Sơ Hạ đến làm việc đúng giờ, những người khác đều không đến, không đến cũng không giải thích lý do.
Còn có thể có lý do gì nữa, chẳng qua cũng chỉ là một nhóm người lười biếng như heo mà thôi.
Nghĩ lại, đại đội Đàm Khê của bọn họ đúng là xui xẻo khi cai quản một đám thanh niên trí thức như thế này.
Đám thanh niên trí thức kia đã đến đại đội Đàm Khê này hơn nửa tháng, ngoại trừ Lâm Tiêu Hàm và Sơ Hạ chưa từng khiến bọn họ phải phiền lòng, làm việc chăm chỉ, trong mắt cũng chỉ có công việc ra, thì những người còn lại thỉnh thoảng lại gây ra chút chuyện.
Hôm nay trộm gà, ngày mai trộm chó.
Đánh nhau với đám du côn, đấm đá với lưu manh.
Lúc đánh nhau thì mãnh mẽ hơn bất cứ người nào khác, không có cú đấm nào trống rỗng.
Lý Kiều dứt khoát trả lời: “Không thể nào.”
Trần Tư Tư nhìn cô ta: “Tại sao lại không thể?”
Lý Kiều nói: “Ôi trời, cậu thực sự không biết cách nhìn người chút nào, với loại người như Lâm Tiêu Hàm, cậu ta không thể nào có mối quan hệ tốt với bất cứ người nào được. Hơn nữa cậu không nhìn ra được sao, trong số mười mấy người chúng ta, người Lâm Tiêu Hàm ghét nhất chính là Sơ Hạ, cậu ta thậm chí còn khắc hai chữ ghét lên trên trán.”
Trần Tư Tư suy nghĩ một chút: “Hình như là vậy.”
Nói rồi, cô ta nhỏ giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc Sơ Hạ làm sao vậy? Qúa kỳ quái.”
Ai mà biết chuyện gì đã xảy ra với cô chứ.
Tô Vận- Người vẫn luôn không nói chuyện lúc này lại liên tiếng: “Đừng nghĩ đến cậu ấy nữa, có lẽ là nhất thời cáu kỉnh, làm ầm lên để tìm cảm giác tồn tại, sau khi phải chịu khổ cực mới hối hận.”
Lúc này, Cố Ngọc Trúc lại nói tiếp: “Tôi cũng đang chờ cậu ta khóc đây.”
Trần Tư Tư: “Hy vọng cậu ấy có thể hối hận sớm một chút…”
…
Trên cánh đồng mênh mông, những mầm lúa mì xanh tươi đón gió.
Bây giờ đúng là thời điểm vạn vật trở nên xanh tươi, tươi tốt, những bóng hình với chiều cao không đồng nhất đang bận rộn trên đồng.
Sơ Hạ dùng chiếc khăn quàng cổ hơi mỏng quấn quanh nửa khuôn mặt, che miệng mũi, trong tay cầm một chiếc thìa múc phân cán dài, đang bón phân cho lúa mì ở trên đồng ruộng cùng với bà con nông dân.
Bọn họ đã xuống nông thôn làm việc đồng áng hơn nửa tháng, bây giờ đã có thể làm thành thạo mấy việc này.
Ngôn ngữ địa phương ở nông thôn cũng đã nghe hiểu gần hết, chắp vá với nhau cũng có thể nói chuyện vài câu với bà con.
Cách đó không xa, thím Ngô đang khen cô làm việc càng ngày càng thuận tay.
Sơ Hạ mỉm cười nói một tiếng cảm ơn.
Sau khi nói xong, cô vừa mới thu hồi ánh mắt tiếp tục tưới phân thì đại đội trưởng Lương Hữu Điền đã tìm đến đây.
Ông ấy đi đến trước mặt Sơ Hạ, trực tiếp hỏi: “Mặt trời đã chiếu đến tận mông rồi, đám người Hàn Đình đâu?”
Nghe vậy, Sơ Hạ cũng quay đầu nhìn khắp nơi xung quanh, nhưng không thấy ai cả.
Cô thu hồi ánh mắt, trả lời Lương Hữu Điền: “Tôi không biết.”
Cô vừa ăn cơm sáng xong đã lập tức đến đây làm việc, không chú ý nhiều đến những thứ khác.
Lương Hữu Điền đưa tay siết chặt hông, tức giận đến nghiên răng nghiến lợi.
Trong điểm thanh niên tri thức có đến mười hai thanh thiên trí thức, nhưng hôm nay chỉ có Lâm Tiêu Hàm và Sơ Hạ đến làm việc đúng giờ, những người khác đều không đến, không đến cũng không giải thích lý do.
Còn có thể có lý do gì nữa, chẳng qua cũng chỉ là một nhóm người lười biếng như heo mà thôi.
Nghĩ lại, đại đội Đàm Khê của bọn họ đúng là xui xẻo khi cai quản một đám thanh niên trí thức như thế này.
Đám thanh niên trí thức kia đã đến đại đội Đàm Khê này hơn nửa tháng, ngoại trừ Lâm Tiêu Hàm và Sơ Hạ chưa từng khiến bọn họ phải phiền lòng, làm việc chăm chỉ, trong mắt cũng chỉ có công việc ra, thì những người còn lại thỉnh thoảng lại gây ra chút chuyện.
Hôm nay trộm gà, ngày mai trộm chó.
Đánh nhau với đám du côn, đấm đá với lưu manh.
Lúc đánh nhau thì mãnh mẽ hơn bất cứ người nào khác, không có cú đấm nào trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.