Thập Niên 70: Nữ Phụ Si Tình Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 36
Thư Thư Thư
04/03/2024
Cô dùng ba chiếc túi da rắn này để lần lượt đựng hạt cao lương, bắp và khoai lang đỏ khô đã được phơi nắng.
Khi cô đang cất khoai lang đỏ khô thì đột nhiên nghe thấy trong phòng bếp vang lên giọng nói của Siêu Tử, anh ta đang chào hỏi với cô: “Sơ Hạ, cậu đã về rồi sao?”
Sơ Hạ quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy Siêu Tử đã ăn cơm tối xong ra ngoài, đang đứng bên ngoài cửa bếp.
Cô khách khí mỉm cười một chút với Siêu Tử, đáp lại lời chào: “Đúng vậy.”
Siêu Tử lại hỏi: “Nghe nói đại đội muốn mở cửa trường tiểu học một lần nữa, bọn họ để cậu đến trường làm giáo viên đúng không?”
Việc này cũng không phải là bí mật gì, nhưng Sơ Hạ cũng không muốn khoe khoang tỉ mỉ cho bất cứ người nào.
Cho nên cô vẫn trả lời đơn giản một câu: “Ừ, đúng vậy.”
Siêu Tử có chút hâm mộ nói: “Sơ Hạ, số của cậu thật tốt.”
Sơ Hạ giật giật khoé miệng, không nói thêm gì nữa, cất số khoai lang khô cuối cùng vào trong túi da rắn.
Sau khi cất lương thực xong, cô cất mấy cái mẹt đi, cầm theo một cái chổi được làm từ bông cao lương, tiếp tục xách theo ba cái túi da rắn đi ra ngoài.
Sơ Hạ vừa mới rời đi, những người khác cũng đã ăn tối xong, lần lượt đi ra khỏi phòng bếp.
Hàn Đình nhìn thoáng qua trong sân, hỏi Siêu Tử: “Hình như lúc nãy tôi nghe thấy cậu đang nói chuyện với Sơ Hạ, người đâu rồi?”
Siêu Tử nhìn về phía Hàn Đình, trả lời: “Xách theo lương thực đi ra ngoài rồi.”
Hàn Đình gật đầu nói: “Vậy chờ cô ấy trở về đi.”
…
Điều kiện sinh hoạt ở nông thôn vẫn còn rất kém, không có máy xay bột.
Mỗi một hộ gia đình trong đại đội Đàm Khê đều dùng cối xay đá để xay bột.
Trong đại đội có một nơi xay bột công cộng, chỉ có một số gia đình có điều kiện tốt mới đặt mua một cối xay đá cho riêng mình.
Sơ Hạ không muốn làm phiền bà con dân làng nên đường nhiên sẽ đến nơi xay bột của đại đội.
Vận may của cô hôm nay tương đối tốt, lúc đến nơi xay bột, bên trong không có ai cả.
Bởi vì mỗi một hộ gia đình đều có nhu cầu xay bột làm lương thực nên hầu hết thời điểm sẽ có hàng dài người xếp hàng ở nơi xay bột.
Sơ Hạ đi đến đây một mình, hơn nữa sức lực của một cô gái như cô có hạn nên cô không thể sử dụng tảng đá lớn nằm ở giữa nơi xay bột để xay.
Nếu muốn xay tảng đá lớn kia, phải cần một người đàn ông sức lớn đẩy, hoặc hai ba người sức nhỏ cùng nhau đẩy.
Sơ Hạ chọn chiếc cối xay đá nhỏ, có trọng lượng nhẹ và dễ đẩy ở bên cạnh.
Đầu tiên, cô dùng chổi làm từ bông cao lượng quét sạch cối xay bột một lần, sau đó đổ cao lương từ trong túi da rắn vào trong cối xay, vừa đẩy vừa cho hạt cao lương vào trong lỗ xay.
Tầng phía trên cối xay ù ù chuyển động, bột cao lương không ngừng chảy ra từ khe hở giữa hai tầng cối xay.
Xay bột thực sự là một công việc khiến con người vừa mệt mỏi vừa nhàm chán, vì thế Sơ Hạ vừa đẩy cối đá vừa ngâm nga ca khúc trong miệng để giết chết thời gian, khiến bản thân không còn buồn chán nữa.
Cô đang ngân nga ca khúc “Hãy để chúng ta vung mái chèo”.
Lời bài hát này nói về việc chèo thuyền ở công viên Bắc Hải.
Trong lúc hát, Sơ Hạ không khỏi nhớ nhà, cô nhớ cha mẹ mình.
Nhớ lại lúc trước cô bất chấp sự ngăn cản và phản đối của cha mẹ, khăng khăng từ bỏ cơ hội được ở lại thành phố làm việc, đăng ký cùng nhau xuống nông thôn với Hàn Đình, điều này đã khiến cha mẹ cô tức giận đến mức bỏ cơm hai ngày, trước đó không có cảm giác gì, bây giờ trong lòng đột nhiên không nhịn được bắt đầu cảm thấy hối hận và áy náy.
Khi cô đang cất khoai lang đỏ khô thì đột nhiên nghe thấy trong phòng bếp vang lên giọng nói của Siêu Tử, anh ta đang chào hỏi với cô: “Sơ Hạ, cậu đã về rồi sao?”
Sơ Hạ quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy Siêu Tử đã ăn cơm tối xong ra ngoài, đang đứng bên ngoài cửa bếp.
Cô khách khí mỉm cười một chút với Siêu Tử, đáp lại lời chào: “Đúng vậy.”
Siêu Tử lại hỏi: “Nghe nói đại đội muốn mở cửa trường tiểu học một lần nữa, bọn họ để cậu đến trường làm giáo viên đúng không?”
Việc này cũng không phải là bí mật gì, nhưng Sơ Hạ cũng không muốn khoe khoang tỉ mỉ cho bất cứ người nào.
Cho nên cô vẫn trả lời đơn giản một câu: “Ừ, đúng vậy.”
Siêu Tử có chút hâm mộ nói: “Sơ Hạ, số của cậu thật tốt.”
Sơ Hạ giật giật khoé miệng, không nói thêm gì nữa, cất số khoai lang khô cuối cùng vào trong túi da rắn.
Sau khi cất lương thực xong, cô cất mấy cái mẹt đi, cầm theo một cái chổi được làm từ bông cao lương, tiếp tục xách theo ba cái túi da rắn đi ra ngoài.
Sơ Hạ vừa mới rời đi, những người khác cũng đã ăn tối xong, lần lượt đi ra khỏi phòng bếp.
Hàn Đình nhìn thoáng qua trong sân, hỏi Siêu Tử: “Hình như lúc nãy tôi nghe thấy cậu đang nói chuyện với Sơ Hạ, người đâu rồi?”
Siêu Tử nhìn về phía Hàn Đình, trả lời: “Xách theo lương thực đi ra ngoài rồi.”
Hàn Đình gật đầu nói: “Vậy chờ cô ấy trở về đi.”
…
Điều kiện sinh hoạt ở nông thôn vẫn còn rất kém, không có máy xay bột.
Mỗi một hộ gia đình trong đại đội Đàm Khê đều dùng cối xay đá để xay bột.
Trong đại đội có một nơi xay bột công cộng, chỉ có một số gia đình có điều kiện tốt mới đặt mua một cối xay đá cho riêng mình.
Sơ Hạ không muốn làm phiền bà con dân làng nên đường nhiên sẽ đến nơi xay bột của đại đội.
Vận may của cô hôm nay tương đối tốt, lúc đến nơi xay bột, bên trong không có ai cả.
Bởi vì mỗi một hộ gia đình đều có nhu cầu xay bột làm lương thực nên hầu hết thời điểm sẽ có hàng dài người xếp hàng ở nơi xay bột.
Sơ Hạ đi đến đây một mình, hơn nữa sức lực của một cô gái như cô có hạn nên cô không thể sử dụng tảng đá lớn nằm ở giữa nơi xay bột để xay.
Nếu muốn xay tảng đá lớn kia, phải cần một người đàn ông sức lớn đẩy, hoặc hai ba người sức nhỏ cùng nhau đẩy.
Sơ Hạ chọn chiếc cối xay đá nhỏ, có trọng lượng nhẹ và dễ đẩy ở bên cạnh.
Đầu tiên, cô dùng chổi làm từ bông cao lượng quét sạch cối xay bột một lần, sau đó đổ cao lương từ trong túi da rắn vào trong cối xay, vừa đẩy vừa cho hạt cao lương vào trong lỗ xay.
Tầng phía trên cối xay ù ù chuyển động, bột cao lương không ngừng chảy ra từ khe hở giữa hai tầng cối xay.
Xay bột thực sự là một công việc khiến con người vừa mệt mỏi vừa nhàm chán, vì thế Sơ Hạ vừa đẩy cối đá vừa ngâm nga ca khúc trong miệng để giết chết thời gian, khiến bản thân không còn buồn chán nữa.
Cô đang ngân nga ca khúc “Hãy để chúng ta vung mái chèo”.
Lời bài hát này nói về việc chèo thuyền ở công viên Bắc Hải.
Trong lúc hát, Sơ Hạ không khỏi nhớ nhà, cô nhớ cha mẹ mình.
Nhớ lại lúc trước cô bất chấp sự ngăn cản và phản đối của cha mẹ, khăng khăng từ bỏ cơ hội được ở lại thành phố làm việc, đăng ký cùng nhau xuống nông thôn với Hàn Đình, điều này đã khiến cha mẹ cô tức giận đến mức bỏ cơm hai ngày, trước đó không có cảm giác gì, bây giờ trong lòng đột nhiên không nhịn được bắt đầu cảm thấy hối hận và áy náy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.