Thập Niên 70: Nữ Phụ Si Tình Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 5
Thư Thư Thư
22/10/2023
Trước đây Hàn Đình trong mắt cô lúc nào cũng tỏa sáng, như được bao phủ bởi ánh năng ban mai cùng hoàng hôn.
Nhưng hiện tại có vẻ như hắn đã trở lại với dáng vẻ chân thực nhất của mình, đó chính là cực kì bình thường.
Lại là một đợt sấm sét vang lên trên đầu
Khi Sơ Hạ ngẩng đầu lên, cô thấy những đám mây màu xám tụ lại trên bầu trời như thể trời sắp mưa to.
Trời cũng đã khuya nên cô không ngồi lại tiếp nữa.
Cô gạt đi suy nghĩ của mình, cầm bát đũa ở bên cạnh lên, đứng dậy đi về nơi ở của nhóm thanh niên trí thức.
Con sông này cũng không cách xa nơi ở của thanh niên trí thức lắm, Sơ Hạ nhàn nhã đi về, chưa được ba bốn phút đã đến nơi.
Bước vào sân có hàng rào tre, cô thấy Trần Tư Tư cùng Lý Kiều đang ở trong sân thu quần áo.
Hai người họ giống Sơ Hạ, đều là nhóm thanh niên trí thức mới xuống đại đội Đàm Khê vào năm nay.
Tốp của bọn họ tổng cộng có mười hai người thanh niên trí thức, bảy nam sinh và năm nữ sinh, tất cả đều ở nơi này.
Nhìn thấy Sơ Hạ tiến vào sân, Trần Tư Tư liếc mắt nhìn bát đũa trong tay cô, mỉm cười chảo hỏi: “Sơ Hạ, cậu vừa đi đâu vậy? Vừa rồi Hàn Đình đang tìm cậu đấy.”
Sơ Hạ cười đáp qua loa cho xong: “Đi dạo thôi.”
Đương nhiên cô không thể kể cho ai nghe chuyện kì lạ xảy ra với mình ban nãy.
Vừa nói chuyện Sơ Hạ vừa đi tới giếng nước để múc nước rửa bát.
Đổ xong nửa chậu nước, cô ngồi xổm xuống bưng bát đũa, vừa định thả vào chậu nước thì cô chợt nhận ra khuôn mặt của mình phản chiếu trong nước nhìn rất mờ, như thể có một làn sương mù dày đặc che khuất.
Mới đầu cô còn nghĩ là do mặt nước không bằng phẳng nên mới thế, nhưng khi nước đã hoàn toàn yên tĩnh thì cô vẫn không thể nhìn rõ được.
Trước đây cô chưa bao giờ quan tâm đến điều này, nhưng bây giờ thì cô đã hiểu ra.
Điều này không phải do nước, mà là vì tính chất nhân vật của cô chỉ là công cụ hình người, cho nên cô mới không có ngoại hình rõ ràng.
Trong mắt người khác có lẽ cô không trông như thế này, nhưng cô cũng không có gì đáng để nhớ cả.
Trong mười tám năm qua cô không có ngoại hình đáng nhớ, không có tính cách đáng nhớ, cũng không có cảm giác hiện diện ở bất cứ nơi nào mà cô đến.
Sơ Hạ hít một hơi thật nhẹ nhàng.
Sau đó cô đặt bát đũa vào trong chậu, phá vỡ đi hình ảnh mờ ảo của chính mình trên mặt nước.
Bên kia sân, Trần Tư Tư cùng Lý Kiều vẫn đang thu thập quần áo của mình.
Thu tới cái cuối cùng thì phát hiện có người nào đó đã mắc đồ vào mép dây phơi.
Dây phơi quần áo này được buộc cao ở hai đầu.
Trần Tư Tư cùng Lý Kiều có kiễng chân cao cỡ nào cũng không thể với tới được.
Khi hai người họ đang cố gắng với thì nam thanh niên trí thức tên Lâm Tiêu Hàm tình cờ quay lại bước vào sân.
Lâm Tiêu Hàm là người cao nhất trong số họ.
Nhìn thấy anh đi vào trong sân, Trần Tư Tư vội vàng gọi anh: “Lâm Tiêu Hàm, cậu giúp tôi lấy quần áo được không?”
Tuy rằng trên vai của anh đang khiêng một cái bao tải, nhưng chỉ cần anh giơ tay lên là có thể túm được quần áo rồi.
“Không có thời gian.”
Kết quả, Lâm Tiêu Hàm thậm chí còn không thèm nhìn Trần Tư Tư, xách bao tải đi thẳng vào phòng bếp.
“...” Vẻ xấu hổ thoáng qua trên mặt của Trần Tư Tư trong giây lát.
Lý Kiều đứng ở bên cạnh kéo cô ta lại, nhỏ giọng nói: “Không phải chứ, em nhờ cậu ta làm gì? Chúng ta ở cùng nhau hơn nửa tháng rồi chả lẽ em không biết cậu ta là người thế nào sao?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Nhưng hiện tại có vẻ như hắn đã trở lại với dáng vẻ chân thực nhất của mình, đó chính là cực kì bình thường.
Lại là một đợt sấm sét vang lên trên đầu
Khi Sơ Hạ ngẩng đầu lên, cô thấy những đám mây màu xám tụ lại trên bầu trời như thể trời sắp mưa to.
Trời cũng đã khuya nên cô không ngồi lại tiếp nữa.
Cô gạt đi suy nghĩ của mình, cầm bát đũa ở bên cạnh lên, đứng dậy đi về nơi ở của nhóm thanh niên trí thức.
Con sông này cũng không cách xa nơi ở của thanh niên trí thức lắm, Sơ Hạ nhàn nhã đi về, chưa được ba bốn phút đã đến nơi.
Bước vào sân có hàng rào tre, cô thấy Trần Tư Tư cùng Lý Kiều đang ở trong sân thu quần áo.
Hai người họ giống Sơ Hạ, đều là nhóm thanh niên trí thức mới xuống đại đội Đàm Khê vào năm nay.
Tốp của bọn họ tổng cộng có mười hai người thanh niên trí thức, bảy nam sinh và năm nữ sinh, tất cả đều ở nơi này.
Nhìn thấy Sơ Hạ tiến vào sân, Trần Tư Tư liếc mắt nhìn bát đũa trong tay cô, mỉm cười chảo hỏi: “Sơ Hạ, cậu vừa đi đâu vậy? Vừa rồi Hàn Đình đang tìm cậu đấy.”
Sơ Hạ cười đáp qua loa cho xong: “Đi dạo thôi.”
Đương nhiên cô không thể kể cho ai nghe chuyện kì lạ xảy ra với mình ban nãy.
Vừa nói chuyện Sơ Hạ vừa đi tới giếng nước để múc nước rửa bát.
Đổ xong nửa chậu nước, cô ngồi xổm xuống bưng bát đũa, vừa định thả vào chậu nước thì cô chợt nhận ra khuôn mặt của mình phản chiếu trong nước nhìn rất mờ, như thể có một làn sương mù dày đặc che khuất.
Mới đầu cô còn nghĩ là do mặt nước không bằng phẳng nên mới thế, nhưng khi nước đã hoàn toàn yên tĩnh thì cô vẫn không thể nhìn rõ được.
Trước đây cô chưa bao giờ quan tâm đến điều này, nhưng bây giờ thì cô đã hiểu ra.
Điều này không phải do nước, mà là vì tính chất nhân vật của cô chỉ là công cụ hình người, cho nên cô mới không có ngoại hình rõ ràng.
Trong mắt người khác có lẽ cô không trông như thế này, nhưng cô cũng không có gì đáng để nhớ cả.
Trong mười tám năm qua cô không có ngoại hình đáng nhớ, không có tính cách đáng nhớ, cũng không có cảm giác hiện diện ở bất cứ nơi nào mà cô đến.
Sơ Hạ hít một hơi thật nhẹ nhàng.
Sau đó cô đặt bát đũa vào trong chậu, phá vỡ đi hình ảnh mờ ảo của chính mình trên mặt nước.
Bên kia sân, Trần Tư Tư cùng Lý Kiều vẫn đang thu thập quần áo của mình.
Thu tới cái cuối cùng thì phát hiện có người nào đó đã mắc đồ vào mép dây phơi.
Dây phơi quần áo này được buộc cao ở hai đầu.
Trần Tư Tư cùng Lý Kiều có kiễng chân cao cỡ nào cũng không thể với tới được.
Khi hai người họ đang cố gắng với thì nam thanh niên trí thức tên Lâm Tiêu Hàm tình cờ quay lại bước vào sân.
Lâm Tiêu Hàm là người cao nhất trong số họ.
Nhìn thấy anh đi vào trong sân, Trần Tư Tư vội vàng gọi anh: “Lâm Tiêu Hàm, cậu giúp tôi lấy quần áo được không?”
Tuy rằng trên vai của anh đang khiêng một cái bao tải, nhưng chỉ cần anh giơ tay lên là có thể túm được quần áo rồi.
“Không có thời gian.”
Kết quả, Lâm Tiêu Hàm thậm chí còn không thèm nhìn Trần Tư Tư, xách bao tải đi thẳng vào phòng bếp.
“...” Vẻ xấu hổ thoáng qua trên mặt của Trần Tư Tư trong giây lát.
Lý Kiều đứng ở bên cạnh kéo cô ta lại, nhỏ giọng nói: “Không phải chứ, em nhờ cậu ta làm gì? Chúng ta ở cùng nhau hơn nửa tháng rồi chả lẽ em không biết cậu ta là người thế nào sao?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.