Thập Niên 70: Nữ Phụ Tìm Đường Chết
Chương 31:
Hồng Cần Tô Tửu
18/04/2022
Đám người kia tuy không thể nói là to cao lực lưỡng nhưng ai cũng rất khỏe, bảo bọn họ đi đánh nhau thì được, muốn đấu võ mồm thì bọn họ đấu không lại, đặc biệt là cái miệng nhỏ của nữ thanh niên này cứ bô lô ba la không ngừng, bọn họ thất học nhưng cũng nghe hiểu được, nghe nói đi ngược lại chính sách nhà nước sẽ phải ngồi tù, cả đám giật mình.
Cuối cùng, một người đàn ông trung niên trong đám người bước ra, cũng học theo bộ dạng của Tô Yên gào lên: “Cô định dọa ai? Lại còn ngồi tù, sao cô không tự hỏi xem đám thanh niên trí thức các người đã làm ra chuyện gì?”
Nói xong liền kể hết chuyện em gái mình bị lừa ra.
Việc này không cần nghĩ Tô Yên cũng biết là do ai làm.
Nghiến răng nghiến lợi nhìn một vòng chung quanh, thanh niên trí thức đều ở đây, độc mỗi Vương Hồng Bân là không thấy đâu.
Không riêng gì cô, mấy thanh niên trí thức khác cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt ai nấy đều tối đi.
Hàn Lệ Lệ đứng bên cạnh Trần Hướng Đông định bước lên nói gì đó mà bị Trần Hướng Đông giữ lại, hắn lắc đầu với cô, ý bảo đừng lên tiếng.
Hàn Lệ Lệ nhìn Tô Yên trước mắt, nhấp nhấp môi, trong lòng có chút không phục, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn lui một bước, đối phó với đám vô lại thì phải để trùm vô lại như Tô Yên xử lí.
Quả nhiên, rất nhanh lại nghe tiếng Tô Yên vang lên, cô trước tiên cười lạnh hai tiếng, vẫn như cũ đứng sau lưng Lâu Tư Bạch không ra, mắng lại cực kì khí thế, “Nói mà không biết ngượng mồm, em gái mấy người là thiên tiên hay gì mà khiến cả đám thanh niên trí thức nam điên đảo vì cô ta? Nói có nam thanh niên trí thức câu dẫn em gái các người, vậy tìm đúng kẻ đó mà đánh, sao lại đánh tất cả thế này? Lấy cớ thì cũng hợp lý chút đi, lí do này đứa bé ba tuổi cũng không tin.”
“Các người nghĩ là chúng tôi không biết đội sản xuất đã ngứa mắt chúng tôi lâu rồi? Suốt ngày ở sau lưng mắng chúng tôi lười biếng, sống bám vào các người, chỉ cần có chút đầu óc sẽ không nực cười như vậy, đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu chúng tôi. Động não mà nghĩ đi, chúng tôi là người đọc sách, lãnh đạo và nhà nước thực thi chính sách lên núi xuống làng là mong chúng tôi dùng tri thức để thay đổi nông thôn. Nhưng các người thì sao? Các người có cho chúng tôi cơ hội thực hiện không? Từ đầu đến giờ toàn bắt chúng tôi ra đồng làm việc, coi vàng như bùn để dùng, còn ghét bỏ chúng tôi là bùn loãng không trát được tường*. Các người trách chúng tôi, chúng tôi còn muốn trách lại các người là ếch ngồi đáy giếng đấy. Hiện tại còn muốn đến khi dễ chúng tôi, ỷ đông hiếp yếu, cho là chúng tôi không có chỗ dựa nên không dám phản kháng....”
*Ý nói người vô dụng, không làm được trò chống gì
Càng nói càng kích động, cô đưa tay đẩy Lâu Tư Bạch dịch sang một chút, tránh làm ảnh hưởng cô phát huy.
Cuối cùng vẫn do Lâu Tư Bạch nhẹ nhàng kéo kéo áo cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng nói nữa.”
Chẳng phải là hắn tốt bụng gì đâu, hẳn không có chút thương xót nào cho đám người bị cô nói cho một trận đến mức mặt đỏ bừng không dám phản bác, chỉ là hắn nhìn thấy đội trưởng và lãnh đạo của đội sản xuất đang đi về phía này, sợ mấy lời này của Tô Yên đắc tội người ta.
Tô Yên cũng nhìn thấy đội trưởng, nhưng trong lòng căn bản không sợ, có gì mà sợ, cô nói cũng không sai mà, đội thanh niên trí thức tạm nhân nhượng vì lợi ích chung lâu như vậy, nhân cơ hội này phải phát tiết hết ra cho người ta biết chỗ hay của bọn họ.
Trong lòng thầm trách Lâu Tư Bạch cắt ngang câu nói của mình, cô tức giận dùng chân trộm dẫm hắn một cái, dù sao hai người quan hệ không tốt, chả có lý do gì phải nhường hắn.
Lâu Tư Bạch bị dẫm sửng sốt, đại khái là do chưa từng thấy người nào không kiêng nể gì mà trở mặt nhanh như thế.
Nhưng Tô Yên còn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, ra vẻ lo lắng: “Trời ạ, muốn đánh đến gần chết mới thôi à!”
Cuối cùng, một người đàn ông trung niên trong đám người bước ra, cũng học theo bộ dạng của Tô Yên gào lên: “Cô định dọa ai? Lại còn ngồi tù, sao cô không tự hỏi xem đám thanh niên trí thức các người đã làm ra chuyện gì?”
Nói xong liền kể hết chuyện em gái mình bị lừa ra.
Việc này không cần nghĩ Tô Yên cũng biết là do ai làm.
Nghiến răng nghiến lợi nhìn một vòng chung quanh, thanh niên trí thức đều ở đây, độc mỗi Vương Hồng Bân là không thấy đâu.
Không riêng gì cô, mấy thanh niên trí thức khác cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt ai nấy đều tối đi.
Hàn Lệ Lệ đứng bên cạnh Trần Hướng Đông định bước lên nói gì đó mà bị Trần Hướng Đông giữ lại, hắn lắc đầu với cô, ý bảo đừng lên tiếng.
Hàn Lệ Lệ nhìn Tô Yên trước mắt, nhấp nhấp môi, trong lòng có chút không phục, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn lui một bước, đối phó với đám vô lại thì phải để trùm vô lại như Tô Yên xử lí.
Quả nhiên, rất nhanh lại nghe tiếng Tô Yên vang lên, cô trước tiên cười lạnh hai tiếng, vẫn như cũ đứng sau lưng Lâu Tư Bạch không ra, mắng lại cực kì khí thế, “Nói mà không biết ngượng mồm, em gái mấy người là thiên tiên hay gì mà khiến cả đám thanh niên trí thức nam điên đảo vì cô ta? Nói có nam thanh niên trí thức câu dẫn em gái các người, vậy tìm đúng kẻ đó mà đánh, sao lại đánh tất cả thế này? Lấy cớ thì cũng hợp lý chút đi, lí do này đứa bé ba tuổi cũng không tin.”
“Các người nghĩ là chúng tôi không biết đội sản xuất đã ngứa mắt chúng tôi lâu rồi? Suốt ngày ở sau lưng mắng chúng tôi lười biếng, sống bám vào các người, chỉ cần có chút đầu óc sẽ không nực cười như vậy, đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu chúng tôi. Động não mà nghĩ đi, chúng tôi là người đọc sách, lãnh đạo và nhà nước thực thi chính sách lên núi xuống làng là mong chúng tôi dùng tri thức để thay đổi nông thôn. Nhưng các người thì sao? Các người có cho chúng tôi cơ hội thực hiện không? Từ đầu đến giờ toàn bắt chúng tôi ra đồng làm việc, coi vàng như bùn để dùng, còn ghét bỏ chúng tôi là bùn loãng không trát được tường*. Các người trách chúng tôi, chúng tôi còn muốn trách lại các người là ếch ngồi đáy giếng đấy. Hiện tại còn muốn đến khi dễ chúng tôi, ỷ đông hiếp yếu, cho là chúng tôi không có chỗ dựa nên không dám phản kháng....”
*Ý nói người vô dụng, không làm được trò chống gì
Càng nói càng kích động, cô đưa tay đẩy Lâu Tư Bạch dịch sang một chút, tránh làm ảnh hưởng cô phát huy.
Cuối cùng vẫn do Lâu Tư Bạch nhẹ nhàng kéo kéo áo cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng nói nữa.”
Chẳng phải là hắn tốt bụng gì đâu, hẳn không có chút thương xót nào cho đám người bị cô nói cho một trận đến mức mặt đỏ bừng không dám phản bác, chỉ là hắn nhìn thấy đội trưởng và lãnh đạo của đội sản xuất đang đi về phía này, sợ mấy lời này của Tô Yên đắc tội người ta.
Tô Yên cũng nhìn thấy đội trưởng, nhưng trong lòng căn bản không sợ, có gì mà sợ, cô nói cũng không sai mà, đội thanh niên trí thức tạm nhân nhượng vì lợi ích chung lâu như vậy, nhân cơ hội này phải phát tiết hết ra cho người ta biết chỗ hay của bọn họ.
Trong lòng thầm trách Lâu Tư Bạch cắt ngang câu nói của mình, cô tức giận dùng chân trộm dẫm hắn một cái, dù sao hai người quan hệ không tốt, chả có lý do gì phải nhường hắn.
Lâu Tư Bạch bị dẫm sửng sốt, đại khái là do chưa từng thấy người nào không kiêng nể gì mà trở mặt nhanh như thế.
Nhưng Tô Yên còn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, ra vẻ lo lắng: “Trời ạ, muốn đánh đến gần chết mới thôi à!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.