Thập Niên 70: Nữ Phụ Tìm Đường Chết
Chương 54:
Hồng Cần Tô Tửu
22/04/2022
Buổi chiều làm việc xong, Tô Yên cùng Lâu Tư Bạch lần lượt đi về, Tô Yên đi ở phía sau, dì Chu cũng đang làm việc ở đây vào buổi chiều, hai người gặp nhau ở cuối bờ ruộng, nhìn đến Tô Yên, dì Chu trên mặt nở nụ cười trêu cợt: “Ta liền nói sao ngươi có thể là cái thành thật làm việc, đây là ngươi đối tượng? Ai da, tiểu tử lớn lên cũng thật đẹp trai, sao, buổi sáng nhìn thấy hoa tử cho tiểu nguyệt làm việc, ngươi cũng học được rồi à?”? Nói xong tức giận liếc nhìn Tô Yên, “Cho dù tiểu tử này hiền lành nhưng ngươi cũng không thể ăn hiếp người ta, nhìn xem hắn nóng đến nổi mặt đỏ như mông khỉ……”?
Nói xong bản thân bật cười ha ha.
Tô Yên ở nghe được nửa lời đầu tiên của dì Chu, trong lòng liền nhịn không được lộp bộp, vội xoay đầu nhìn về phía trước Lâu Tư Bạch, cũng không biết có phải cô hoa mắt hay không, giống như nhìn thấy bước chân người đàn ông trước mặt tạm ngừng.
Trời đất chứng giám, cô thật sự không có giả bệnh.
Dì Chu đã chạy lướt qua Tô Yên, vội vã về nhà nấu cơm cho bọn trẻ.
Tô Yên do dự nửa ngày, cuối cùng tiến lên một bước, đem mặt tiến đến Lâu Tư Bạch bả vai nơi đó, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng tin bà ấy, ta không giả bộ, là thật sự cơ thể không được thoải mái.”?
Lâu Tư Bạch không thèm nhìn cô một cái, chỉ để lại một câu, “Dù sao thì đều giống nhau.”? Trực tiếp bước nhanh về phía trước.
Lưu lại Tô Yên một mình sửng sốt ở phía sau.
Giống nhau cái gì?
…… Đều là hắn hỗ trợ giúp công việc?
? Vậy rốt cuộc là tin hay không tin?
Buổi trưa, nhóm thanh niên trí thức ăn cơm với canh sườn. Xương sườn hầm cả buổi sáng, một nồi canh đầy đun đến khi nước rút bớt một phần ba, phía trên phủ lớp dầu óng ánh, tỏa ra mùi hương đặc trưng, nồng đậm của thịt sườn. Bên trong còn cho thêm ít đậu nành và rau, vừa trung hòa bớt vị béo ngậy của sườn vừa thêm chút màu sắc cho nồi canh.
Đám Chu Yến vừa về là nấu cơm luôn nên khi Tô Yên trở về cơm đã gần chín. Hiện tại Tô Yên đã trở lại đoàn thể, Vương Học Nông không cần dậy sớm gánh nước giúp cô, Tô Yên cũng không khách khí với bọn họ nữa, vừa trở về liền múc một chậu nước từ lu nước to để rửa mặt rửa tay, rửa xong thì dội luôn chân.
Lúc cô về phòng lấy chậu đã thay luôn sang đôi xăng đan bện bằng dây mây, loại xăng đan này là đồ mua bên đội sản xuất. Đội sản xuất có nghề phụ, đều là nghề thủ công của cha ông truyền lại, có nghề mộc, có nghề mây tre đan. Đây là nhờ hôm qua Tô Yên sang nhà đội trưởng mượn xe đạp có đi ngang qua kho hàng, sẵn tiện mua luôn cái mũ rơm, lúc mua đứng nói chuyện phiếm với lão Lưu bán mũ có nhắc tới xăng đan, ai ngờ lão Lưu nhớ kĩ lời cô, buổi tối liền đưa xăng đan tới.
Tô Yên biếu ông hai cái bánh ngọt*, loại bánh này chỉ có ở Cung Tiêu Xã trên huyện mới bán, làm từ bột mì và trứng gà, hỗn hợp bột-trứng được đổ vào từng khuôn nhỏ xếp lên một cái khay lớn bằng sắt, bỏ vào lò nướng.
*小蛋糕(tiểu đản cao) là bánh cupcake nhưng thời đó chưa dùng từ cupcake nên mình gọi chung là bánh ngọt thôi nhé.
Bánh mới ra lò mềm xốp, thơm ngọt, còn tỏa ra mùi thơm của trứng gà, nhưng loại bánh ngọt này rất đắt, nguyên liệu là mấy thứ như đường trắng, trứng gà, bột mì, không đắt không được. Tô Yên cũng chỉ mua mười hai cái, định mỗi ngày ăn hai cái.
Hai cái bánh làm lão Lưu mừng như vớ được vàng, nâng niu trong tay không nỡ ăn mà muốn để dành cho hai đứa cháu trai.
Loại xăng đan bện bằng dây mây này mùa hè đi êm chân lại thoáng khí, tốt hơn loại xăng đan nhựa đời sau nhiều.
Tô Yên cởi hết giày vớ, lộ ra đôi bàn chân nhỏ mềm mại, trắng như tuyết. Bàn chân được dội nước mát lạnh, cảm giác như hơi nóng toàn thân đều cuốn trôi theo dòng nước, đang ở khu nhà của thanh niên trí thức, Tô Yên không sợ bị phơi đen, kéo ống tay áo lên cao, ống quần cũng xắn đến đầu gối.
Da Tô Yên rất trắng, nhưng không phải kiểu trắng nhợt như Lâu Tư Bạch, da cô trắng nõn hồng hào, nhìn như được phủ một lớp phấn.
Rửa mặt xong, cô chải chải tóc rồi búi cao lên, gọn gàng thoải mái, một sợi tóc mái cũng không chừa lại, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng ngần, thanh tú, vệt đỏ ửng trên má vẫn chưa tan vì nóng.
Nói xong bản thân bật cười ha ha.
Tô Yên ở nghe được nửa lời đầu tiên của dì Chu, trong lòng liền nhịn không được lộp bộp, vội xoay đầu nhìn về phía trước Lâu Tư Bạch, cũng không biết có phải cô hoa mắt hay không, giống như nhìn thấy bước chân người đàn ông trước mặt tạm ngừng.
Trời đất chứng giám, cô thật sự không có giả bệnh.
Dì Chu đã chạy lướt qua Tô Yên, vội vã về nhà nấu cơm cho bọn trẻ.
Tô Yên do dự nửa ngày, cuối cùng tiến lên một bước, đem mặt tiến đến Lâu Tư Bạch bả vai nơi đó, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng tin bà ấy, ta không giả bộ, là thật sự cơ thể không được thoải mái.”?
Lâu Tư Bạch không thèm nhìn cô một cái, chỉ để lại một câu, “Dù sao thì đều giống nhau.”? Trực tiếp bước nhanh về phía trước.
Lưu lại Tô Yên một mình sửng sốt ở phía sau.
Giống nhau cái gì?
…… Đều là hắn hỗ trợ giúp công việc?
? Vậy rốt cuộc là tin hay không tin?
Buổi trưa, nhóm thanh niên trí thức ăn cơm với canh sườn. Xương sườn hầm cả buổi sáng, một nồi canh đầy đun đến khi nước rút bớt một phần ba, phía trên phủ lớp dầu óng ánh, tỏa ra mùi hương đặc trưng, nồng đậm của thịt sườn. Bên trong còn cho thêm ít đậu nành và rau, vừa trung hòa bớt vị béo ngậy của sườn vừa thêm chút màu sắc cho nồi canh.
Đám Chu Yến vừa về là nấu cơm luôn nên khi Tô Yên trở về cơm đã gần chín. Hiện tại Tô Yên đã trở lại đoàn thể, Vương Học Nông không cần dậy sớm gánh nước giúp cô, Tô Yên cũng không khách khí với bọn họ nữa, vừa trở về liền múc một chậu nước từ lu nước to để rửa mặt rửa tay, rửa xong thì dội luôn chân.
Lúc cô về phòng lấy chậu đã thay luôn sang đôi xăng đan bện bằng dây mây, loại xăng đan này là đồ mua bên đội sản xuất. Đội sản xuất có nghề phụ, đều là nghề thủ công của cha ông truyền lại, có nghề mộc, có nghề mây tre đan. Đây là nhờ hôm qua Tô Yên sang nhà đội trưởng mượn xe đạp có đi ngang qua kho hàng, sẵn tiện mua luôn cái mũ rơm, lúc mua đứng nói chuyện phiếm với lão Lưu bán mũ có nhắc tới xăng đan, ai ngờ lão Lưu nhớ kĩ lời cô, buổi tối liền đưa xăng đan tới.
Tô Yên biếu ông hai cái bánh ngọt*, loại bánh này chỉ có ở Cung Tiêu Xã trên huyện mới bán, làm từ bột mì và trứng gà, hỗn hợp bột-trứng được đổ vào từng khuôn nhỏ xếp lên một cái khay lớn bằng sắt, bỏ vào lò nướng.
*小蛋糕(tiểu đản cao) là bánh cupcake nhưng thời đó chưa dùng từ cupcake nên mình gọi chung là bánh ngọt thôi nhé.
Bánh mới ra lò mềm xốp, thơm ngọt, còn tỏa ra mùi thơm của trứng gà, nhưng loại bánh ngọt này rất đắt, nguyên liệu là mấy thứ như đường trắng, trứng gà, bột mì, không đắt không được. Tô Yên cũng chỉ mua mười hai cái, định mỗi ngày ăn hai cái.
Hai cái bánh làm lão Lưu mừng như vớ được vàng, nâng niu trong tay không nỡ ăn mà muốn để dành cho hai đứa cháu trai.
Loại xăng đan bện bằng dây mây này mùa hè đi êm chân lại thoáng khí, tốt hơn loại xăng đan nhựa đời sau nhiều.
Tô Yên cởi hết giày vớ, lộ ra đôi bàn chân nhỏ mềm mại, trắng như tuyết. Bàn chân được dội nước mát lạnh, cảm giác như hơi nóng toàn thân đều cuốn trôi theo dòng nước, đang ở khu nhà của thanh niên trí thức, Tô Yên không sợ bị phơi đen, kéo ống tay áo lên cao, ống quần cũng xắn đến đầu gối.
Da Tô Yên rất trắng, nhưng không phải kiểu trắng nhợt như Lâu Tư Bạch, da cô trắng nõn hồng hào, nhìn như được phủ một lớp phấn.
Rửa mặt xong, cô chải chải tóc rồi búi cao lên, gọn gàng thoải mái, một sợi tóc mái cũng không chừa lại, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng ngần, thanh tú, vệt đỏ ửng trên má vẫn chưa tan vì nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.