Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản
Chương 31:
Tiền Lai Lai
21/09/2023
----
Thím Hoa Sơn, tên đầy đủ là Lữ Xuân Yến, là người của đội 2 thôn Nam Sơn.
Thím ấy nói là bên nhà mẹ đẻ mình thì hơn phân nửa cũng là con gái nhà họ Lữ.
Bên thôn Nam Sơn địa thế không tốt, rất nhiều tiểu đội, điều kiện sống tổng thể đều chẳng ra sao.
Lữ Xuân Yến cũng sợ Khương Tố Lan không ưng điều này cho nên cố ý nói trước tình hình của cô gái kia, xem bà quyết định như thế nào.
Khương Tố Lan nghe xong cũng vỗ đùi theo:
"Thím nó à, em thấy điều kiện này rất phù hợp.
Đông Phương nhà bọn em, cái miệng kia giống hệt như ba nó, đánh ba gậy cũng chả thả một cái rắm, phải có một đứa con dâu nhanh nhẹn, bằng không làm sao sống với nhau được?”
Thấy Khương Tố Lan không kén chọn chỗ, Lữ Xuân Yến vội vàng cẩn thận nói , điều kiện cụ thể của gia đình cô gái kia.
Chạng vạng trước khi tan làm, đội trưởng sản xuất cố ý tới đây, cùng mọi người mở một cuộc họp nhỏ đơn giản.
Ý đại khái chính là bắt đầu từ ngày mai sẽ hái đậu que trước, hái xong thì trực tiếp kéo đến huyện thành bán.
Điều này cũng có nghĩa là thời gian hái đậu que chắc chắn sẽ sớm hơn.
Nếu không nửa buổi chiều mới kéo đến huyện thành thì có thể bán được bao nhiêu cơ chứ?
Đương nhiên, nếu như nhà nào có điều kiện, muốn bao ruộng đậu trong đội, tự mình hái tự mình bán cũng được.
Trong thôn trồng không ít đậu que, phân chia đất cát cũng rõ ràng, không được bao toàn bộ, còn có thể phân chia đất bao.
"Bốn giờ ngày mai tôi gõ la làm việc, các nhà trừ phi có tình huống đặc thù, nếu không thì đừng xin nghỉ, chúng ta tranh thủ làm sớm làm nhiều, đừng để đậu que thối nát trên mặt đất, sau đó còn phải dỡ khoai tây nữa."
......
Đội trưởng đội sản xuất nói không ít, đồng thời còn cổ vũ mọi người.
Ngày mai phải dậy sớm, hôm nay chắc chắn phải đi ngủ sớm.
Cho nên sau khi Khương Tố Lan trở về liền ôm củi bắt đầu nấu cơm, Quản Vũ ở một bên hỗ trợ.
Lúc anh em Quản Đông Nam trở về thì làm bài tập ở buồng tây.
Không cần biết bài tập về nhà có bao nhiêu, dù sao cũng có thể viết cho đến khi ăn cơm.
Bữa tối ăn bánh bột bắp và khoai lang đỏ còn thừa từ buổi trưa, lại xào dưa chuột thái lát, rửa rau ớt chấm tương ăn.
Lúc ăn cơm, Quản Anh mới lảo đảo trở về.
Khương Tố Lan vừa nhìn thấy cô ta là bụng tức anh ách:
"Con nhìn xem, trong thôn có con gái nhà ai đã mười lăm mười sáu tuổi rồi mà còn lắc lư khắp nơi mỗi ngày, không kiếm được điểm công nào.
Bắt đầu từ ngày mai, con hãy ngoan ngoãn đi làm, không làm được việc thì sau này đừng trở về ăn cơm nữa.”
Khương Tố Lan tức giận thật, hơn nữa anh em Quản Đông Nam còn ở đó thổi gió châm lửa.
Bọn họ cảm thấy mình đi học, không có cách nào kiếm được tiền công, nhưng Quản Anh rõ ràng không có việc gì, còn lắc lư khắp nơi mỗi ngày, là do Quản Anh không đúng.
Quản Anh bị nói, lại bất mãn nói thầm vài câu.
Khương Tố Lan cũng không quen cô, đem cô nói một trận.
Quản Anh vẫn không phục, cuối cùng Quản Đại Thắng cũng không nhìn nổi nữa:
"Nếu con còn nhỏ, không kiếm được tiền công còn có thể hiểu.
Nhưng con xem bây giờ con đã bao nhiêu tuổi đầu rồi?
Trong thôn lớn như con, bất kể nam nữ đều có thể kiếm được tiền công, con không kiếm, mỗi ngày còn đúng giờ mới trở về ăn cơm, nếu thật sự có tiền đồ như vậy thì đừng kiếm tiền công cũng đừng ăn cơm trong nhà nữa!”
Quản Đại Thắng hiếm khi nói nhiều như vậy, hiện giờ người thật thà cũng đã nổi giận, đen mặt, Quản Anh lại phải ngoan ngoãn.
Có điều vừa nhìn thấy bộ dạng cô ta trợn mắt bĩu môi thì khẳng định là đang không phục, hiện giờ chẳng qua là vì ăn cơm mới cúi đầu mà thôi.
Thím Hoa Sơn, tên đầy đủ là Lữ Xuân Yến, là người của đội 2 thôn Nam Sơn.
Thím ấy nói là bên nhà mẹ đẻ mình thì hơn phân nửa cũng là con gái nhà họ Lữ.
Bên thôn Nam Sơn địa thế không tốt, rất nhiều tiểu đội, điều kiện sống tổng thể đều chẳng ra sao.
Lữ Xuân Yến cũng sợ Khương Tố Lan không ưng điều này cho nên cố ý nói trước tình hình của cô gái kia, xem bà quyết định như thế nào.
Khương Tố Lan nghe xong cũng vỗ đùi theo:
"Thím nó à, em thấy điều kiện này rất phù hợp.
Đông Phương nhà bọn em, cái miệng kia giống hệt như ba nó, đánh ba gậy cũng chả thả một cái rắm, phải có một đứa con dâu nhanh nhẹn, bằng không làm sao sống với nhau được?”
Thấy Khương Tố Lan không kén chọn chỗ, Lữ Xuân Yến vội vàng cẩn thận nói , điều kiện cụ thể của gia đình cô gái kia.
Chạng vạng trước khi tan làm, đội trưởng sản xuất cố ý tới đây, cùng mọi người mở một cuộc họp nhỏ đơn giản.
Ý đại khái chính là bắt đầu từ ngày mai sẽ hái đậu que trước, hái xong thì trực tiếp kéo đến huyện thành bán.
Điều này cũng có nghĩa là thời gian hái đậu que chắc chắn sẽ sớm hơn.
Nếu không nửa buổi chiều mới kéo đến huyện thành thì có thể bán được bao nhiêu cơ chứ?
Đương nhiên, nếu như nhà nào có điều kiện, muốn bao ruộng đậu trong đội, tự mình hái tự mình bán cũng được.
Trong thôn trồng không ít đậu que, phân chia đất cát cũng rõ ràng, không được bao toàn bộ, còn có thể phân chia đất bao.
"Bốn giờ ngày mai tôi gõ la làm việc, các nhà trừ phi có tình huống đặc thù, nếu không thì đừng xin nghỉ, chúng ta tranh thủ làm sớm làm nhiều, đừng để đậu que thối nát trên mặt đất, sau đó còn phải dỡ khoai tây nữa."
......
Đội trưởng đội sản xuất nói không ít, đồng thời còn cổ vũ mọi người.
Ngày mai phải dậy sớm, hôm nay chắc chắn phải đi ngủ sớm.
Cho nên sau khi Khương Tố Lan trở về liền ôm củi bắt đầu nấu cơm, Quản Vũ ở một bên hỗ trợ.
Lúc anh em Quản Đông Nam trở về thì làm bài tập ở buồng tây.
Không cần biết bài tập về nhà có bao nhiêu, dù sao cũng có thể viết cho đến khi ăn cơm.
Bữa tối ăn bánh bột bắp và khoai lang đỏ còn thừa từ buổi trưa, lại xào dưa chuột thái lát, rửa rau ớt chấm tương ăn.
Lúc ăn cơm, Quản Anh mới lảo đảo trở về.
Khương Tố Lan vừa nhìn thấy cô ta là bụng tức anh ách:
"Con nhìn xem, trong thôn có con gái nhà ai đã mười lăm mười sáu tuổi rồi mà còn lắc lư khắp nơi mỗi ngày, không kiếm được điểm công nào.
Bắt đầu từ ngày mai, con hãy ngoan ngoãn đi làm, không làm được việc thì sau này đừng trở về ăn cơm nữa.”
Khương Tố Lan tức giận thật, hơn nữa anh em Quản Đông Nam còn ở đó thổi gió châm lửa.
Bọn họ cảm thấy mình đi học, không có cách nào kiếm được tiền công, nhưng Quản Anh rõ ràng không có việc gì, còn lắc lư khắp nơi mỗi ngày, là do Quản Anh không đúng.
Quản Anh bị nói, lại bất mãn nói thầm vài câu.
Khương Tố Lan cũng không quen cô, đem cô nói một trận.
Quản Anh vẫn không phục, cuối cùng Quản Đại Thắng cũng không nhìn nổi nữa:
"Nếu con còn nhỏ, không kiếm được tiền công còn có thể hiểu.
Nhưng con xem bây giờ con đã bao nhiêu tuổi đầu rồi?
Trong thôn lớn như con, bất kể nam nữ đều có thể kiếm được tiền công, con không kiếm, mỗi ngày còn đúng giờ mới trở về ăn cơm, nếu thật sự có tiền đồ như vậy thì đừng kiếm tiền công cũng đừng ăn cơm trong nhà nữa!”
Quản Đại Thắng hiếm khi nói nhiều như vậy, hiện giờ người thật thà cũng đã nổi giận, đen mặt, Quản Anh lại phải ngoan ngoãn.
Có điều vừa nhìn thấy bộ dạng cô ta trợn mắt bĩu môi thì khẳng định là đang không phục, hiện giờ chẳng qua là vì ăn cơm mới cúi đầu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.