Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản
Chương 33:
Tiền Lai Lai
21/09/2023
----
Chuyện bán hàng không đơn giản, dù sao nó cũng liên quan đến điểm công và lợi nhuận cuối năm của người trong thôn mà.
Phải cố hết sức bán hết đậu, hơn nữa giá cả còn không thể bị người ta ép xuống quá thấp.
Cho nên đội trưởng sản xuất thường sắp xếp những thím biết ăn nói hoặc là lực lượng lao động cường tráng khỏe mạnh hoặc là thanh niên trí thức tính sổ phản ứng nhanh.
Nghĩ đến thanh niên trí thức, Quản Vũ lại nhớ tới lời trong mộng, hai năm sau, thanh niên trí thức sẽ liên tục trở về thành phố.
Đương nhiên, thanh niên trí thức đã định cư ở các thôn, hoặc là thanh niên trí thức đã thành hôn không nằm trong nhóm có thể trở về thành phố này.
Nếu trong nhà có chút quan hệ, thật ra cũng có thể được sắp xếp trở về.
Hình như là từ đầu năm nay, cũng đã có thanh niên trí thức liên tục trở về thành phố rồi.
Những người này trong nhà đều có chút quan hệ hoặc là thủ đoạn, ngay cả ca bệnh cũng có thể sắp xếp được, vậy những người không có chút thủ đoạn thì thật đúng là không được.
Bởi vì có thanh niên trí thức có thể trở về nên hiện giờ tâm trạng của thanh niên trí thức trong thôn còn chưa kết hôn cũng trở nên sốt sắng theo.
Đợi đến cuối năm, kỳ thi đại học được khôi phục, có lẽ lại có rất nhiều thanh niên trí thức sẽ chộn rộn trong lòng.
Nhưng mà có nhiều người hơn nữa thì vẫn không có cách nào, chỉ đành chờ hai năm sau chính sách sắp xếp trở về thành phố.
Nghĩ đến thi đại học, Quản Vũ còn cố ý suy nghĩ xem trong thôn liệu có những người học tập tốt, không nỡ từ bỏ, có thể liều mạng thi đại học hay không?
Kết quả, suy nghĩ hơn nửa ngày mới phát hiện...
Chẳng có lấy một ai!
Được rồi, cả làng đều học dốt, đột nhiên cô cảm thấy áp lực của mình đã nhỏ đi.
Nhưng thật ra bên nhà bà ngoại hình như có mấy anh em học hành không tệ?
Nhưng mà Quản Vũ cũng không có ý định tốt bụng quan tâm đến.
Trong nhà ông ngoại cực kỳ trọng nam khinh nữ, Quản Vũ qua đó, bọn họ đều không để ý tới, dựa vào đâu mà cô phải tốt bụng nhắc nhở bọn họ chứ?
Tuy rằng trong lòng còn nhớ thương thức ăn nấu chín nhưng động tác của Quản Vũ vẫn không ngừng, nhanh nhẹn rửa mặt, búi tóc, mặc một bộ quần áo cũ rồi trực tiếp ra khỏi nhà.
Vừa ra khỏi sân, tiếng la chuẩn bị đã vang lên.
Quản Vũ giẫm lên âm thanh, sải bước đi vào trong ruộng đậu.
Sắp đến tháng Bảy, bốn giờ trời đã sáng, không cần ánh đèn dầu chiếu sáng cũng có thể nhìn rõ những thứ ở cự ly gần.
Hơn nữa, trong thôn có không ít người đã đến, đi theo dòng người cũng không có vấn đề gì.
Hái đậu là một công việc vừa khảo nghiệm thị lực vừa khảo nghiệm thể lực, trên mặt lá đậu que có một lớp gai ngược, nếu không cẩn thận thì sẽ bị rạch ra từng vết đỏ.
Đây cũng là lý do vì sao Quản Vũ cố ý mặc một bộ quần áo cũ dài tay.
Công việc hái đậu que này tính điểm công theo sọt.
Quản Vũ làm không nhanh không chậm, thuộc về trình độ bình thường của một đồng chí nữ.
Điều đầu tiên là phải yêu bản thân, từ trạng thái liều mạng làm việc giảm xuống trình độ bình thường là được.
Trong mộng, cô làm không ít việc, kết quả cả đời lao động vất vả.
Bây giờ Quản Vũ không muốn như vậy nữa!
Hơn nữa trong nhà còn có người mỗi ngày đều lười biếng không muốn làm việc như Quản Anh.
Trong mộng, cô ta cũng như vậy, Quản Vũ không muốn tiền công mà mình vất vả kiếm được cuối cùng lại nuôi người như thế.
Nghĩ vậy, đột nhiên cô lại muốn kết hôn sớm hơn.
Lúc bận rộn, thời gian luôn trôi qua nhanh chóng.
Chuyện bán hàng không đơn giản, dù sao nó cũng liên quan đến điểm công và lợi nhuận cuối năm của người trong thôn mà.
Phải cố hết sức bán hết đậu, hơn nữa giá cả còn không thể bị người ta ép xuống quá thấp.
Cho nên đội trưởng sản xuất thường sắp xếp những thím biết ăn nói hoặc là lực lượng lao động cường tráng khỏe mạnh hoặc là thanh niên trí thức tính sổ phản ứng nhanh.
Nghĩ đến thanh niên trí thức, Quản Vũ lại nhớ tới lời trong mộng, hai năm sau, thanh niên trí thức sẽ liên tục trở về thành phố.
Đương nhiên, thanh niên trí thức đã định cư ở các thôn, hoặc là thanh niên trí thức đã thành hôn không nằm trong nhóm có thể trở về thành phố này.
Nếu trong nhà có chút quan hệ, thật ra cũng có thể được sắp xếp trở về.
Hình như là từ đầu năm nay, cũng đã có thanh niên trí thức liên tục trở về thành phố rồi.
Những người này trong nhà đều có chút quan hệ hoặc là thủ đoạn, ngay cả ca bệnh cũng có thể sắp xếp được, vậy những người không có chút thủ đoạn thì thật đúng là không được.
Bởi vì có thanh niên trí thức có thể trở về nên hiện giờ tâm trạng của thanh niên trí thức trong thôn còn chưa kết hôn cũng trở nên sốt sắng theo.
Đợi đến cuối năm, kỳ thi đại học được khôi phục, có lẽ lại có rất nhiều thanh niên trí thức sẽ chộn rộn trong lòng.
Nhưng mà có nhiều người hơn nữa thì vẫn không có cách nào, chỉ đành chờ hai năm sau chính sách sắp xếp trở về thành phố.
Nghĩ đến thi đại học, Quản Vũ còn cố ý suy nghĩ xem trong thôn liệu có những người học tập tốt, không nỡ từ bỏ, có thể liều mạng thi đại học hay không?
Kết quả, suy nghĩ hơn nửa ngày mới phát hiện...
Chẳng có lấy một ai!
Được rồi, cả làng đều học dốt, đột nhiên cô cảm thấy áp lực của mình đã nhỏ đi.
Nhưng thật ra bên nhà bà ngoại hình như có mấy anh em học hành không tệ?
Nhưng mà Quản Vũ cũng không có ý định tốt bụng quan tâm đến.
Trong nhà ông ngoại cực kỳ trọng nam khinh nữ, Quản Vũ qua đó, bọn họ đều không để ý tới, dựa vào đâu mà cô phải tốt bụng nhắc nhở bọn họ chứ?
Tuy rằng trong lòng còn nhớ thương thức ăn nấu chín nhưng động tác của Quản Vũ vẫn không ngừng, nhanh nhẹn rửa mặt, búi tóc, mặc một bộ quần áo cũ rồi trực tiếp ra khỏi nhà.
Vừa ra khỏi sân, tiếng la chuẩn bị đã vang lên.
Quản Vũ giẫm lên âm thanh, sải bước đi vào trong ruộng đậu.
Sắp đến tháng Bảy, bốn giờ trời đã sáng, không cần ánh đèn dầu chiếu sáng cũng có thể nhìn rõ những thứ ở cự ly gần.
Hơn nữa, trong thôn có không ít người đã đến, đi theo dòng người cũng không có vấn đề gì.
Hái đậu là một công việc vừa khảo nghiệm thị lực vừa khảo nghiệm thể lực, trên mặt lá đậu que có một lớp gai ngược, nếu không cẩn thận thì sẽ bị rạch ra từng vết đỏ.
Đây cũng là lý do vì sao Quản Vũ cố ý mặc một bộ quần áo cũ dài tay.
Công việc hái đậu que này tính điểm công theo sọt.
Quản Vũ làm không nhanh không chậm, thuộc về trình độ bình thường của một đồng chí nữ.
Điều đầu tiên là phải yêu bản thân, từ trạng thái liều mạng làm việc giảm xuống trình độ bình thường là được.
Trong mộng, cô làm không ít việc, kết quả cả đời lao động vất vả.
Bây giờ Quản Vũ không muốn như vậy nữa!
Hơn nữa trong nhà còn có người mỗi ngày đều lười biếng không muốn làm việc như Quản Anh.
Trong mộng, cô ta cũng như vậy, Quản Vũ không muốn tiền công mà mình vất vả kiếm được cuối cùng lại nuôi người như thế.
Nghĩ vậy, đột nhiên cô lại muốn kết hôn sớm hơn.
Lúc bận rộn, thời gian luôn trôi qua nhanh chóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.