Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản
Chương 37:
Tiền Lai Lai
21/09/2023
----
Phải biết rằng, thứ này hiện giờ đã thịnh hành trong thành phố, trong thôn có một cái thì có lẽ có thể ngẩng đầu lên khoe từ đầu thôn đến cuối thôn.
Không phải trong tay Quản Vũ không có một xu nào, mấy năm nay ít nhiều cũng tích góp được một chút, không nhiều lắm nhưng miễn cưỡng cũng đủ hai tệ.
Số tiền này muốn mua một cái áo thủy thủ sợ là không thực tế, cô cũng không giải thích rõ với bên ngoài được.
Cho nên phải làm sao bây giờ?
Quản Vũ nằm trên giường suy nghĩ hơn nửa ngày, sau đó đột nhiên nhớ tới.
Đó là...
Thảo dược.
Bên bọn họ có nhiều núi, giống loài trên núi cũng phong phú, có không ít thảo dược.
Cô nhớ rõ, trong mộng lúc cô trở về thôn, núi phía sau thôn bọn họ đã bị người ta bao lại, chuyên dùng để trồng thảo dược.
Nghe nói kiếm được không ít tiền, bởi vì nhiệt độ thổ nhưỡng thích hợp, mà trên núi vốn dĩ cũng có không ít thảo dược.
Chỉ có điều, bên bọn họ không có nhiều thầy thuốc chân đất, trạm y tế cũng đa số là thuốc tây.
Vì vậy, không ai chú ý tới các nguồn tài nguyên có sẵn trên núi.
Lúc trước hệ thống giỏ rau yêu cầu bạc hà từ mình, có phải bởi vì đối phương cũng nhận ra chỗ bọn họ có nhiều giống loài phong phú hay không?
Quản Vũ không chắc chắn lắm, nhưng sau khi thân thể cô không tốt trở về thôn, khi đó, bên đội ba nhà họ Chu xuất hiện một thầy thuốc chân đất, anh ta từng kê đơn thuốc cho Quản Vũ, còn cho cô xem qua bộ dạng của thảo dược, nói là trên núi có, trên núi không bị người ta bao vẫn có thể hái được, có thể tiết kiệm tiền.
Quản Vũ có ấn tượng rất sâu đối với hai loại thảo dược trong đó, một là lúa mạch ngưu, cái này có thể giảm bớt chứng đau ngực của cô, thầy thuốc nhà họ Chu kia còn nói, thuốc này có thể ra sữa.
Một cái khác là cỏ tế, loại này có hiệu quả đối với cảm lạnh đau đầu nhưng hiệu quả của thuốc khá chậm.
Đối với Quản Vũ nghèo rách mùng tơi lúc ấy mà nói, thuốc không cần tiền chính là thuốc tốt!
Cô dựa vào những loại thuốc này, lại kéo dài mạng sống thêm vài năm, về sau thật sự không được nữa, lúc này mới đi.
Cô nhớ rằng các hiệu thuốc trong thành phố có thu thập các loại thảo mộc.
Nhưng...
Cái này cũng là nghe được từ thầy thuốc nhà họ Chu kia nói, nhưng Quản Vũ không hiểu thảo dược, chỉ miễn cưỡng biết hai loại này, còn sợ nhận lầm.
Quan trọng nhất vẫn là thầy thuốc Chu nói, những thảo dược này phải xử lý, phải bào chế.
Thế bào chế là gì?
Cho rằng mình tìm được con đường phát tài, kết quả bởi vì học thức nông cạn của mình mà bị chặn lại, Quản Vũ ảo não đấm vào đầu mình một cái.
Tuy nhiên, ngay sau đó, cô đã lấy lại tinh thần.
Nếu đã tìm được một con đường thì dù thế nào cô cũng phải cố gắng một chút mới được.
Cô nhớ rõ đôi khi ở các trạm thu phế liệu trong thành phố có thể tìm thấy một số cuốn sách mà những người khác không cần nữa.
Tuy rằng mỗi tháng, nơi đó đều thanh lý một lần, thời gian giữ lại rất nhiều thứ không dài nhưng Quản Vũ vẫn muốn cố gắng đi xem thử.
Nói không chừng lại nhặt được, có thể lấy được một quyển sách thuốc về dược thảo thì sao?
Mang theo suy nghĩ ấy, Quản Vũ rất nhanh đã ngủ say.
Buổi chiều, tiếng la vang lên, đánh thức cô dậy.
Lúc đứng lên, Quản Anh còn đang ngủ.
Quản Vũ thuận miệng gọi một câu:
"Đừng ngủ nữa, đi làm thôi.”
Một tiếng này đã khiến Quản Anh tức giận, cô ta ngồi phắt dậy, nhắm mắt lại rống loạn:
"Gọi cái quái gì vậy? Tỏ vẻ chị chăm chỉ à? Tôi không biết tự dậy sao?”
Phải biết rằng, thứ này hiện giờ đã thịnh hành trong thành phố, trong thôn có một cái thì có lẽ có thể ngẩng đầu lên khoe từ đầu thôn đến cuối thôn.
Không phải trong tay Quản Vũ không có một xu nào, mấy năm nay ít nhiều cũng tích góp được một chút, không nhiều lắm nhưng miễn cưỡng cũng đủ hai tệ.
Số tiền này muốn mua một cái áo thủy thủ sợ là không thực tế, cô cũng không giải thích rõ với bên ngoài được.
Cho nên phải làm sao bây giờ?
Quản Vũ nằm trên giường suy nghĩ hơn nửa ngày, sau đó đột nhiên nhớ tới.
Đó là...
Thảo dược.
Bên bọn họ có nhiều núi, giống loài trên núi cũng phong phú, có không ít thảo dược.
Cô nhớ rõ, trong mộng lúc cô trở về thôn, núi phía sau thôn bọn họ đã bị người ta bao lại, chuyên dùng để trồng thảo dược.
Nghe nói kiếm được không ít tiền, bởi vì nhiệt độ thổ nhưỡng thích hợp, mà trên núi vốn dĩ cũng có không ít thảo dược.
Chỉ có điều, bên bọn họ không có nhiều thầy thuốc chân đất, trạm y tế cũng đa số là thuốc tây.
Vì vậy, không ai chú ý tới các nguồn tài nguyên có sẵn trên núi.
Lúc trước hệ thống giỏ rau yêu cầu bạc hà từ mình, có phải bởi vì đối phương cũng nhận ra chỗ bọn họ có nhiều giống loài phong phú hay không?
Quản Vũ không chắc chắn lắm, nhưng sau khi thân thể cô không tốt trở về thôn, khi đó, bên đội ba nhà họ Chu xuất hiện một thầy thuốc chân đất, anh ta từng kê đơn thuốc cho Quản Vũ, còn cho cô xem qua bộ dạng của thảo dược, nói là trên núi có, trên núi không bị người ta bao vẫn có thể hái được, có thể tiết kiệm tiền.
Quản Vũ có ấn tượng rất sâu đối với hai loại thảo dược trong đó, một là lúa mạch ngưu, cái này có thể giảm bớt chứng đau ngực của cô, thầy thuốc nhà họ Chu kia còn nói, thuốc này có thể ra sữa.
Một cái khác là cỏ tế, loại này có hiệu quả đối với cảm lạnh đau đầu nhưng hiệu quả của thuốc khá chậm.
Đối với Quản Vũ nghèo rách mùng tơi lúc ấy mà nói, thuốc không cần tiền chính là thuốc tốt!
Cô dựa vào những loại thuốc này, lại kéo dài mạng sống thêm vài năm, về sau thật sự không được nữa, lúc này mới đi.
Cô nhớ rằng các hiệu thuốc trong thành phố có thu thập các loại thảo mộc.
Nhưng...
Cái này cũng là nghe được từ thầy thuốc nhà họ Chu kia nói, nhưng Quản Vũ không hiểu thảo dược, chỉ miễn cưỡng biết hai loại này, còn sợ nhận lầm.
Quan trọng nhất vẫn là thầy thuốc Chu nói, những thảo dược này phải xử lý, phải bào chế.
Thế bào chế là gì?
Cho rằng mình tìm được con đường phát tài, kết quả bởi vì học thức nông cạn của mình mà bị chặn lại, Quản Vũ ảo não đấm vào đầu mình một cái.
Tuy nhiên, ngay sau đó, cô đã lấy lại tinh thần.
Nếu đã tìm được một con đường thì dù thế nào cô cũng phải cố gắng một chút mới được.
Cô nhớ rõ đôi khi ở các trạm thu phế liệu trong thành phố có thể tìm thấy một số cuốn sách mà những người khác không cần nữa.
Tuy rằng mỗi tháng, nơi đó đều thanh lý một lần, thời gian giữ lại rất nhiều thứ không dài nhưng Quản Vũ vẫn muốn cố gắng đi xem thử.
Nói không chừng lại nhặt được, có thể lấy được một quyển sách thuốc về dược thảo thì sao?
Mang theo suy nghĩ ấy, Quản Vũ rất nhanh đã ngủ say.
Buổi chiều, tiếng la vang lên, đánh thức cô dậy.
Lúc đứng lên, Quản Anh còn đang ngủ.
Quản Vũ thuận miệng gọi một câu:
"Đừng ngủ nữa, đi làm thôi.”
Một tiếng này đã khiến Quản Anh tức giận, cô ta ngồi phắt dậy, nhắm mắt lại rống loạn:
"Gọi cái quái gì vậy? Tỏ vẻ chị chăm chỉ à? Tôi không biết tự dậy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.