Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn
Chương 18: Di chứng?
Đào Hoa Lộ
15/11/2021
Khương Lâm: “……” Thật giống khỉ con quấn người mà.
Trình Đại Bảo đi theo sau lưng Khương Lâm, thật cẩn thận mà quan sát cô, thế mà lại thấy cô cười với bọn họ, còn ôm Tiểu Bảo đi đường! Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi! Lúc trước thỉnh thoảng cô đi ra ngoài còn bỏ quên bọn nó.
Mẹ của nhóc là thanh niên trí thức, bạn bè của cô đều nói hai đứa nó là vết nhơ của Khương Lâm, nó không hiểu cái gì là vết nhơ, dù sao cũng không phải là từ tốt đẹp gì.
Khương Lâm cũng không biết Trình Đại Bảo suy nghĩ nhiều như vậy, cô ôm Trình Tiểu Bảo đi ở phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn xem Đại Bảo.
Vóc dáng của Trình Đại Bảo cao hơn một chút so với Tiểu Bảo, đi đường cũng rất nhanh nhẹn, chỉ là nhóc con này luôn trầm mặc không nói chuyện.
Sau khi đi ra khỏi thôn, Khương Lâm ngẩng đầu nhìn nhìn, đột nhiên ngơ ngác.
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời, trong đầu một mảnh mơ hồ, vì sao mặt trời lại ở hướng bắc? Lý trí nói cho cô biết lúc này thôn xóm đều ở phương nam, ban ngày khẳng định ở phía nam, nhưng trong ý thức cô liền cảm giác đó là hướng bắc, Khương Lâm có chút mơ hồ khó chịu.
Chẳng lẽ là cô xuyên qua nên để lại di chứng?
Cô vốn có tiếng là mù đường, buổi tối cũng không dám lái xe ra cửa, thậm chí cô đã từng đi nhầm tiểu khu vào đêm mưa, tìm mãi cũng không thấy nhà chính mình! Thật sự bị sự ngu xuẩn của bản thân làm cho khóc thét.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, cô biết muốn đi được huyện thành thì phải đi theo hướng Tây, nhưng khi đứng dưới ánh mặt trời, cô lại không tự chủ được mà vô thức đi về phía Đông.
Trình Đại Bảo nhìn thấy cô cứ đứng ngây ngốc, cứ đi tới đi lui bên đường như một đứa khờ, khiến nó cũng có chút ngốc theo: “Mẹ định làm gì vậy?”
Khương Lâm: “Mẹ muốn vào huyện thành để đi nhờ xe.”
Buổi sáng, lúc đi theo cô nhờ xe, Trình Đại Bảo cũng nghe bác tài xế chỉ đường đi đến huyện thành, nó thấy thế thì chỉ chỉ về một phía bên kia: “Vậy chúng ta phải đi hướng này!”
Trình Đại Bảo đi theo sau lưng Khương Lâm, thật cẩn thận mà quan sát cô, thế mà lại thấy cô cười với bọn họ, còn ôm Tiểu Bảo đi đường! Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi! Lúc trước thỉnh thoảng cô đi ra ngoài còn bỏ quên bọn nó.
Mẹ của nhóc là thanh niên trí thức, bạn bè của cô đều nói hai đứa nó là vết nhơ của Khương Lâm, nó không hiểu cái gì là vết nhơ, dù sao cũng không phải là từ tốt đẹp gì.
Khương Lâm cũng không biết Trình Đại Bảo suy nghĩ nhiều như vậy, cô ôm Trình Tiểu Bảo đi ở phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn xem Đại Bảo.
Vóc dáng của Trình Đại Bảo cao hơn một chút so với Tiểu Bảo, đi đường cũng rất nhanh nhẹn, chỉ là nhóc con này luôn trầm mặc không nói chuyện.
Sau khi đi ra khỏi thôn, Khương Lâm ngẩng đầu nhìn nhìn, đột nhiên ngơ ngác.
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời, trong đầu một mảnh mơ hồ, vì sao mặt trời lại ở hướng bắc? Lý trí nói cho cô biết lúc này thôn xóm đều ở phương nam, ban ngày khẳng định ở phía nam, nhưng trong ý thức cô liền cảm giác đó là hướng bắc, Khương Lâm có chút mơ hồ khó chịu.
Chẳng lẽ là cô xuyên qua nên để lại di chứng?
Cô vốn có tiếng là mù đường, buổi tối cũng không dám lái xe ra cửa, thậm chí cô đã từng đi nhầm tiểu khu vào đêm mưa, tìm mãi cũng không thấy nhà chính mình! Thật sự bị sự ngu xuẩn của bản thân làm cho khóc thét.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, cô biết muốn đi được huyện thành thì phải đi theo hướng Tây, nhưng khi đứng dưới ánh mặt trời, cô lại không tự chủ được mà vô thức đi về phía Đông.
Trình Đại Bảo nhìn thấy cô cứ đứng ngây ngốc, cứ đi tới đi lui bên đường như một đứa khờ, khiến nó cũng có chút ngốc theo: “Mẹ định làm gì vậy?”
Khương Lâm: “Mẹ muốn vào huyện thành để đi nhờ xe.”
Buổi sáng, lúc đi theo cô nhờ xe, Trình Đại Bảo cũng nghe bác tài xế chỉ đường đi đến huyện thành, nó thấy thế thì chỉ chỉ về một phía bên kia: “Vậy chúng ta phải đi hướng này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.