Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Độc Miệng
Chương 13
Lạc Thuỷ Già Nam
12/01/2024
Lưu Cao Sơn nhìn Hà Tinh Thần: "Tiểu Hà, cháu thật sự bị mất phiếu lương thực sao?"
Hà Tinh Thần lớn giọng trả lời: “Đương nhiên là đã bị trộm mất rồi, sau khi Lưu Ngọc Kiều dọn dẹp chăn đệm của tôi thì không còn nữa rồi. Nếu không phải cô ta lấy thì ai là người trộm. Tôi biết nhà cô ta cũng chẳng thiếu năm cân lương phiếu* kia, nhưng dù sao đó cũng không thể coi là bằng chứng để cô ta thoát tội được. Trước kia địa chủ phong kiến chiếm đất của người nghèo chúng ta vì họ thiếu đất sao? Tư bản bóc lột người nghèo chúng ta vì chúng thiếu tiền sao? Tất nhiên là không phải rồi, vì bọn chúng vừa tham lam vừa xấu xa. Cho nên, Lưu Ngọc Kiều không thể vì nhà ngươi không thiếu lương phiếu mà có thể chứng minh là cô ta không ăn trộm được. Nếu như thiếu lương phiếu có thể chứng minh rằng cô ta không ăn trộm, vậy chẳng phải rất nhiều người ở trong đại đội đều không thoát khỏi liên quan hay sao?”
Theo suy luận của Hà Tinh Thần, Lưu Ngọc Kiều cảm thấy tất cả người trong thôn xóm đều bị nghi ngờ là ăn trộm. Cô ta không dám gây ra sự phẫn nộ cho tất cả mọi người như vậy, Lưu Ngọc Kiều nghĩ sao nói vậy: “Hà Tinh Thần, cô im đi, cô rõ ràng là ngậm máu phun người.”
Hà Tinh Thần chỉ thản nhiên nói: “Cô gấp gáp cái gì, thanh giả tự thanh, nếu cô ngay thẳng thì sao phải gấp gáp như vậy, vội vội vàng vàng chứng tỏ lòng dạ cô không thẳng thật.”
Lưu Ngọc Kiều khóc lóc nói với Lưu Cao Sơn: “Anh Lưu, anh đừng nghe cô ta nói bậy, xin anh hãy làm chủ cho tôi. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bị đối xử oan khuất như vậy.”
Hà Tinh Thần kỳ quái nói: “Cô chưa bao giờ bị oan sao, vậy chỉ có những kẻ như tôi khiến cô chịu ấm ức rồi. Gia đình nhà cô cũng có thế lực thật đó, chuyện gì cũng có thể giải quyết thay cô.”
Lưu Ngọc Kiều hung hăng nhìn chằm chằm Hà Tinh Thần mà nói không nên lời: “Cô…”
Trương Đại Hà vội vàng tiếp lời: “Đồng chí Tiểu Hà, nếu tha cho người ta được thì nên tha, mọi người ở cùng một kí túc xá, không nên làm căng chuyện như vậy.”
Hà Tinh Thần cười nói: “Chú Trương, mấy ngày trước con bị Lưu Ngọc Kiều xử oan ăn trộm tiền, sao chú không nói những lời này với cô ta? Là bởi vì chú chắc chắn cô ta sẽ không tha cho con sao?”
Trương Đại Hà nhất thời cứng họng.
Nhìn thấy Hà Tinh Thần dám oán giận Trương Đại Hà, ông Ngưu ngồi nghe nãy giờ cũng không nhịn được.
Hà Tinh Thần lớn giọng trả lời: “Đương nhiên là đã bị trộm mất rồi, sau khi Lưu Ngọc Kiều dọn dẹp chăn đệm của tôi thì không còn nữa rồi. Nếu không phải cô ta lấy thì ai là người trộm. Tôi biết nhà cô ta cũng chẳng thiếu năm cân lương phiếu* kia, nhưng dù sao đó cũng không thể coi là bằng chứng để cô ta thoát tội được. Trước kia địa chủ phong kiến chiếm đất của người nghèo chúng ta vì họ thiếu đất sao? Tư bản bóc lột người nghèo chúng ta vì chúng thiếu tiền sao? Tất nhiên là không phải rồi, vì bọn chúng vừa tham lam vừa xấu xa. Cho nên, Lưu Ngọc Kiều không thể vì nhà ngươi không thiếu lương phiếu mà có thể chứng minh là cô ta không ăn trộm được. Nếu như thiếu lương phiếu có thể chứng minh rằng cô ta không ăn trộm, vậy chẳng phải rất nhiều người ở trong đại đội đều không thoát khỏi liên quan hay sao?”
Theo suy luận của Hà Tinh Thần, Lưu Ngọc Kiều cảm thấy tất cả người trong thôn xóm đều bị nghi ngờ là ăn trộm. Cô ta không dám gây ra sự phẫn nộ cho tất cả mọi người như vậy, Lưu Ngọc Kiều nghĩ sao nói vậy: “Hà Tinh Thần, cô im đi, cô rõ ràng là ngậm máu phun người.”
Hà Tinh Thần chỉ thản nhiên nói: “Cô gấp gáp cái gì, thanh giả tự thanh, nếu cô ngay thẳng thì sao phải gấp gáp như vậy, vội vội vàng vàng chứng tỏ lòng dạ cô không thẳng thật.”
Lưu Ngọc Kiều khóc lóc nói với Lưu Cao Sơn: “Anh Lưu, anh đừng nghe cô ta nói bậy, xin anh hãy làm chủ cho tôi. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bị đối xử oan khuất như vậy.”
Hà Tinh Thần kỳ quái nói: “Cô chưa bao giờ bị oan sao, vậy chỉ có những kẻ như tôi khiến cô chịu ấm ức rồi. Gia đình nhà cô cũng có thế lực thật đó, chuyện gì cũng có thể giải quyết thay cô.”
Lưu Ngọc Kiều hung hăng nhìn chằm chằm Hà Tinh Thần mà nói không nên lời: “Cô…”
Trương Đại Hà vội vàng tiếp lời: “Đồng chí Tiểu Hà, nếu tha cho người ta được thì nên tha, mọi người ở cùng một kí túc xá, không nên làm căng chuyện như vậy.”
Hà Tinh Thần cười nói: “Chú Trương, mấy ngày trước con bị Lưu Ngọc Kiều xử oan ăn trộm tiền, sao chú không nói những lời này với cô ta? Là bởi vì chú chắc chắn cô ta sẽ không tha cho con sao?”
Trương Đại Hà nhất thời cứng họng.
Nhìn thấy Hà Tinh Thần dám oán giận Trương Đại Hà, ông Ngưu ngồi nghe nãy giờ cũng không nhịn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.