Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Độc Miệng
Chương 21
Lạc Thuỷ Già Nam
13/01/2024
Hà Tinh Thần hô thêm hai lần nữa, lúc này Viên Minh mới miễn cưỡng ra khỏi phòng.
Anh ta liếc nhìn ba người bọn họ, giở giọng đùa cợt với Dương Hoàn Hoàn: "Đồng chí Dương, cô cao to khỏe mạnh như vậy, ngay cả thùng nước cũng không nhấc nổi sao? Còn phải gọi tôi ra sao?"
Dương Hoàn Hoàn khó chịu nhìn Viên Minh.
Viên Minh chẳng những không biết kiềm chế, ngược lại càng quá đáng hơn, anh ta cười cười rồi nói: "Dương Hoàn Hoàn, chắc eo cô cũng dày như cái thùng đựng nước ấy nhỉ? Ha ha."
Viên Minh vừa dứt lời, những nam thanh niên trí thức khác cũng không kiêng nể gì mà cười rộ lên.
Dương Hoàn Hoàn tức giận đến đỏ bừng mặt, muốn phản bác lại không biết nên phản bác như thế nào.
Châu Thanh Dung nghe vậy cũng tức giận, nhất thời không nói được gì.
Bọn họ chịu đựng được, nhưng Hà Tinh Thần thì không. Chịu tăng sản vú một thời gian, chịu gì nổi.
Cô nhìn Viên Minh, lớn tiếng nói: “Ồ, có phải chỗ nào đó của một số người gầy nhách nên cứ thấy cái gì dày thì ghen tị phải không?”
Khoảng sân bỗng im phăng phắc.
Dương Hoàn Hoàn kinh ngạc nhìn Hà Tinh Thần.
Viên Minh tức giận nói: "Hà Tinh Thần, tôi đâu có trêu ngứa cô đâu nhỉ? Tôi đang nói đùa với đồng chí Dương, liên quan gì tới cô?"
Hà Tinh Thần cười nói: "Tôi nói là có vài chỗ của một số người rất gầy, đó cũng đâu phải việc của anh? Sao anh chưa gì đã giãy nảy lên nhỉ? Hay là chột dạ?"
Viên Minh tức giận thiết điều muốn nhảy dựng lên: "Hà Tinh Thần, cô thật không biết xấu hổ, đường đường là một cô gái mà lại nói những lời như vậy."
Hà Tinh Thần bình tĩnh nói: "Thật ra, tôi chỉ muốn nói rằng tay và chân của bạn rất gầy. Bạn đã đi đâu? Có hàng ngàn con đường trên thế giới, nhưng bạn thích đi xuống ba con đường. Tại sao suy nghĩ của bạn lại như vậy? bẩn thỉu và tục tĩu? Hừm, chẳng biết ai mới là người không biết xấu hổ ở đây?"
Sau đó, cô lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Viên Minh với ánh mắt không thể tin được: “Trời ạ, hay là anh…” Lúc này, cô cố ý dừng lại đột ngột, nhường chỗ cho trí tưởng tượng vô tận.
Viên Minh đỏ mặt: "..."
Cuối cùng, anh ta xách theo cái xô, rất không bằng lòng mà rời đi.
Hà Tinh Thần đứng một mình trong sân lớn tiếng lẩm bẩm một mình: "Tôi đúng là đại ngốc mà, sao có thể nói đàn ông gầy yếu được? Kể cả tay chân có gầy cũng không sao, chỗ khác to khoẻ là được mà? Lòng tự trọng mỏng manh như vậy, làm sao chịu nổi? Lần sau tôi không bao giờ dám nói như vậy nữa."
Trong sân, các nam thanh niên trí thức nhìn nhau, không nói nên lời.
Anh ta liếc nhìn ba người bọn họ, giở giọng đùa cợt với Dương Hoàn Hoàn: "Đồng chí Dương, cô cao to khỏe mạnh như vậy, ngay cả thùng nước cũng không nhấc nổi sao? Còn phải gọi tôi ra sao?"
Dương Hoàn Hoàn khó chịu nhìn Viên Minh.
Viên Minh chẳng những không biết kiềm chế, ngược lại càng quá đáng hơn, anh ta cười cười rồi nói: "Dương Hoàn Hoàn, chắc eo cô cũng dày như cái thùng đựng nước ấy nhỉ? Ha ha."
Viên Minh vừa dứt lời, những nam thanh niên trí thức khác cũng không kiêng nể gì mà cười rộ lên.
Dương Hoàn Hoàn tức giận đến đỏ bừng mặt, muốn phản bác lại không biết nên phản bác như thế nào.
Châu Thanh Dung nghe vậy cũng tức giận, nhất thời không nói được gì.
Bọn họ chịu đựng được, nhưng Hà Tinh Thần thì không. Chịu tăng sản vú một thời gian, chịu gì nổi.
Cô nhìn Viên Minh, lớn tiếng nói: “Ồ, có phải chỗ nào đó của một số người gầy nhách nên cứ thấy cái gì dày thì ghen tị phải không?”
Khoảng sân bỗng im phăng phắc.
Dương Hoàn Hoàn kinh ngạc nhìn Hà Tinh Thần.
Viên Minh tức giận nói: "Hà Tinh Thần, tôi đâu có trêu ngứa cô đâu nhỉ? Tôi đang nói đùa với đồng chí Dương, liên quan gì tới cô?"
Hà Tinh Thần cười nói: "Tôi nói là có vài chỗ của một số người rất gầy, đó cũng đâu phải việc của anh? Sao anh chưa gì đã giãy nảy lên nhỉ? Hay là chột dạ?"
Viên Minh tức giận thiết điều muốn nhảy dựng lên: "Hà Tinh Thần, cô thật không biết xấu hổ, đường đường là một cô gái mà lại nói những lời như vậy."
Hà Tinh Thần bình tĩnh nói: "Thật ra, tôi chỉ muốn nói rằng tay và chân của bạn rất gầy. Bạn đã đi đâu? Có hàng ngàn con đường trên thế giới, nhưng bạn thích đi xuống ba con đường. Tại sao suy nghĩ của bạn lại như vậy? bẩn thỉu và tục tĩu? Hừm, chẳng biết ai mới là người không biết xấu hổ ở đây?"
Sau đó, cô lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Viên Minh với ánh mắt không thể tin được: “Trời ạ, hay là anh…” Lúc này, cô cố ý dừng lại đột ngột, nhường chỗ cho trí tưởng tượng vô tận.
Viên Minh đỏ mặt: "..."
Cuối cùng, anh ta xách theo cái xô, rất không bằng lòng mà rời đi.
Hà Tinh Thần đứng một mình trong sân lớn tiếng lẩm bẩm một mình: "Tôi đúng là đại ngốc mà, sao có thể nói đàn ông gầy yếu được? Kể cả tay chân có gầy cũng không sao, chỗ khác to khoẻ là được mà? Lòng tự trọng mỏng manh như vậy, làm sao chịu nổi? Lần sau tôi không bao giờ dám nói như vậy nữa."
Trong sân, các nam thanh niên trí thức nhìn nhau, không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.