Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Độc Miệng
Chương 24
Lạc Thuỷ Già Nam
13/01/2024
Dương Hoàn Hoàn trợn to mắt: “!” Còn có thể nói vậy sao, sao trước đây cô ta không nghĩ ra chứ.
Chung Sơn kinh ngạc trong lòng, anh ấy cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Vậy đi, tôi sẽ nhắc nhở các đồng chí khác chú ý."
Chung Sơn trở về ký túc xá, nhắc nhở mọi người cẩn thận mỗi khi có ý định trêu ghẹo ai đó, để không làm mất lòng những đồng chí nữ khác. Vài nam thanh niên trí thức do Viên Minh và Lý Thanh Hải đứng đầu đột nhiên trở nên không vui, bọn họ hét lên: “Hà Tinh Thần đó mới là người nhiều chuyện, chưa gì đã sửng cồ lên, uổng công trước đây tôi còn tưởng cô ta là một cô gái thật thà."
"Cái cô Dương Hoàn Hoàn kia cũng thật là buồn cười. Cô ta vốn mập rõ, đương nhiên sẽ bị người ta bàn tán, làm sao vậy, chẳng lẽ còn muốn chúng tôi khen là nhỏ nhắn mảnh khảnh sao?"
Mọi người bắt đầu nhao nhao chỉ trích từng người một.
Ngay lúc mọi người đang mỗi người góp một câu, một giọng nói bất mãn từ trong góc truyền đến: "Tôi cảm thấy nói về thân hình và ngoại hình của các đồng chí nữ thực sự không hay chút nào. Mọi người đúng thật là phải chú ý đến cảm giác của đối phương khi đùa giỡn."
Người vừa nói là Triệu Thanh Minh, một thanh niên trí thức xuất thân từ tỉnh lẻ, Triệu Thanh Minh có vẻ ngoài hiền lành, anh ấy đeo một cặp kính gọng đen.
Viên Minh liếc Triệu Thanh Minh, châm chọc nói: "Triệu Thanh Minh, chỉ có anh là người có học thức, còn chúng tôi đều là hạng thô tục lỗ mãng."
Lý Thanh Hải cười quái dị: "Người ta là người có văn hóa, nếu không thì sao lại gọi là mọt sách Triệu."
Triệu Thanh Minh bình thường không hòa đồng với người khác, cũng không tham gia nhiều vào hoạt động của họ, khi rảnh rỗi thì trốn ở một góc say mê đọc sách. Ngoài ra, anh ấy rất thích sạch sẽ, cho nên sẽ không tránh khỏi sinh ra mâu thuẫn với một số nam đồng chí không được vệ sinh cho lắm, nhiều nam đồng chí đều tỏ ra ghét bỏ anh ấy.
Triệu Thanh Minh bất đắc dĩ cười cười, cầm bình men đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Tôi cũng chỉ phát biểu ý kiến chủ quan của mình, muốn nghe hay không tùy anh."
...
Do xảy ra vài chuyện, bầu không khí trông đội thanh niên trí thức trở nên khác với thường ngày, có vẻ hơi tẻ nhạt.
Trước đây, mọi người thường sẽ tụ tập thành nhóm ba bốn người, bưng bát cơm vừa ăn vừa nói cười.
Giờ thì mọi người vẫn đùa giỡn với nhau, nhưng họ bắt đầu cô lập vài người.
Chung Sơn kinh ngạc trong lòng, anh ấy cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Vậy đi, tôi sẽ nhắc nhở các đồng chí khác chú ý."
Chung Sơn trở về ký túc xá, nhắc nhở mọi người cẩn thận mỗi khi có ý định trêu ghẹo ai đó, để không làm mất lòng những đồng chí nữ khác. Vài nam thanh niên trí thức do Viên Minh và Lý Thanh Hải đứng đầu đột nhiên trở nên không vui, bọn họ hét lên: “Hà Tinh Thần đó mới là người nhiều chuyện, chưa gì đã sửng cồ lên, uổng công trước đây tôi còn tưởng cô ta là một cô gái thật thà."
"Cái cô Dương Hoàn Hoàn kia cũng thật là buồn cười. Cô ta vốn mập rõ, đương nhiên sẽ bị người ta bàn tán, làm sao vậy, chẳng lẽ còn muốn chúng tôi khen là nhỏ nhắn mảnh khảnh sao?"
Mọi người bắt đầu nhao nhao chỉ trích từng người một.
Ngay lúc mọi người đang mỗi người góp một câu, một giọng nói bất mãn từ trong góc truyền đến: "Tôi cảm thấy nói về thân hình và ngoại hình của các đồng chí nữ thực sự không hay chút nào. Mọi người đúng thật là phải chú ý đến cảm giác của đối phương khi đùa giỡn."
Người vừa nói là Triệu Thanh Minh, một thanh niên trí thức xuất thân từ tỉnh lẻ, Triệu Thanh Minh có vẻ ngoài hiền lành, anh ấy đeo một cặp kính gọng đen.
Viên Minh liếc Triệu Thanh Minh, châm chọc nói: "Triệu Thanh Minh, chỉ có anh là người có học thức, còn chúng tôi đều là hạng thô tục lỗ mãng."
Lý Thanh Hải cười quái dị: "Người ta là người có văn hóa, nếu không thì sao lại gọi là mọt sách Triệu."
Triệu Thanh Minh bình thường không hòa đồng với người khác, cũng không tham gia nhiều vào hoạt động của họ, khi rảnh rỗi thì trốn ở một góc say mê đọc sách. Ngoài ra, anh ấy rất thích sạch sẽ, cho nên sẽ không tránh khỏi sinh ra mâu thuẫn với một số nam đồng chí không được vệ sinh cho lắm, nhiều nam đồng chí đều tỏ ra ghét bỏ anh ấy.
Triệu Thanh Minh bất đắc dĩ cười cười, cầm bình men đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Tôi cũng chỉ phát biểu ý kiến chủ quan của mình, muốn nghe hay không tùy anh."
...
Do xảy ra vài chuyện, bầu không khí trông đội thanh niên trí thức trở nên khác với thường ngày, có vẻ hơi tẻ nhạt.
Trước đây, mọi người thường sẽ tụ tập thành nhóm ba bốn người, bưng bát cơm vừa ăn vừa nói cười.
Giờ thì mọi người vẫn đùa giỡn với nhau, nhưng họ bắt đầu cô lập vài người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.