Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Độc Miệng
Chương 31
Lạc Thuỷ Già Nam
14/01/2024
Hà Tinh Thần liếc nhìn, là bánh gà, một miếng cũng không to lắm.
Cô thấp giọng hỏi: "Bán thế nào?"
"1 đồng 2 một cân."
"Đắt quá. Các cửa hàng thực phẩm không thiết yếu chỉ bán có 7 hào 4 một cân."
"Đây đâu phải cửa hàng tạp hóa, đương nhiên phải đắt hơn rồi."
Hà Tinh Thần cứ thế đi về phía trước.
Bà thím kia đi theo lên phía trước vài bước, nhỏ giọng nói: "Nếu mua nhiều hơn hai cân, chị bán cho em giá rẻ hơn, một đồng một cân."
Hà Tinh Thần không mặc cả nữa, cô mua hai cân bánh gà, thời tiết này sẽ đủ dùng trong hai ngày.
Thím bán bánh gà gói cẩn thận trong lá sậy rồi đưa cho cô, Hà Tinh Thần nhét bánh gà vào cặp sách rồi đi tiếp. Trước mặt có người bán trứng vịt, nhưng cô không mua, bây giờ cô không thể tự nhóm lửa được.
Cuối ngõ có một người bán bánh bao nhân thịt, 1 hào 2 một cái, khá to. Hà Tinh Thần đã mua 5 cái. Còn lại không có gì để mua, cô định lát nữa sẽ đến hợp tác xã để giao thương.
Cô chợt nhớ ra, cô đã quên mất ở thời đại này, muốn mua đồ gì cũng phải mang theo túi riêng của mình, lúc này cô chỉ mang theo một chiếc cặp sách, không đựng được nhiều đồ. Thế là cô quay lại mua một cái thúng cũ với giá 5 hào.
Khi đến chợ hợp tác xã, Hà Tinh Thần bắt đầu mua nhiều, cô mua cân hai cân kẹo trái cây loại rẻ nhất, mười hộp diêm, hai cân bánh đậu xanh, một cục xà phòng, một gói đường nâu, và một xấp giấy bản thảo. Cô có vé thuốc lá cho nên cũng mua vài bao thuốc lá.
Sau khi rời khỏi chợ hợp tác xã, Hà Tinh Thần lại đi dạo quanh khu phố, thị trấn này quá nhỏ, thực sự không có gì để làm. Cô cũng bắt gặp Dương Hoàn Hoàn trong cửa hàng quốc doanh.
Dương Hoàn Hoàn kinh ngạc hỏi: "Tinh Thần, cô cắt tóc ngắn rồi à?"
Hà Tinh Thần hất tóc một cách sang trọng: "Tôi nghĩ tóc ngắn thuận tiện hơn, trông đẹp hơn nhỉ."
Dương Hoàn Hoàn nhìn một hồi rồi gật đầu: "Quả thật, khuôn mặt của cô để tóc ngắn khá hợp, trông cô càng trẻ trung hơn đó."
Hai người cùng nhau đi ra, chuẩn bị đợi Châu Thanh Dung trước cửa khách sạn quốc doanh.
Có ba thanh niên tuổi chừng hai mươi đứng ở cửa khách sạn, cả ba đều mặc quân phục màu xanh cỏ.
Khi ba người nhìn thấy Hà Tinh Thần và Dương Hoàn Hoàn, họ nhỏ giọng thảo luận: "Này, anh Lâm, bên kia có hai cô gái, anh có muốn chào hỏi không?"
"Bỏ đi, một cô thì như xã hội đen, một cô thì như đứa trẻ con."
Cô thấp giọng hỏi: "Bán thế nào?"
"1 đồng 2 một cân."
"Đắt quá. Các cửa hàng thực phẩm không thiết yếu chỉ bán có 7 hào 4 một cân."
"Đây đâu phải cửa hàng tạp hóa, đương nhiên phải đắt hơn rồi."
Hà Tinh Thần cứ thế đi về phía trước.
Bà thím kia đi theo lên phía trước vài bước, nhỏ giọng nói: "Nếu mua nhiều hơn hai cân, chị bán cho em giá rẻ hơn, một đồng một cân."
Hà Tinh Thần không mặc cả nữa, cô mua hai cân bánh gà, thời tiết này sẽ đủ dùng trong hai ngày.
Thím bán bánh gà gói cẩn thận trong lá sậy rồi đưa cho cô, Hà Tinh Thần nhét bánh gà vào cặp sách rồi đi tiếp. Trước mặt có người bán trứng vịt, nhưng cô không mua, bây giờ cô không thể tự nhóm lửa được.
Cuối ngõ có một người bán bánh bao nhân thịt, 1 hào 2 một cái, khá to. Hà Tinh Thần đã mua 5 cái. Còn lại không có gì để mua, cô định lát nữa sẽ đến hợp tác xã để giao thương.
Cô chợt nhớ ra, cô đã quên mất ở thời đại này, muốn mua đồ gì cũng phải mang theo túi riêng của mình, lúc này cô chỉ mang theo một chiếc cặp sách, không đựng được nhiều đồ. Thế là cô quay lại mua một cái thúng cũ với giá 5 hào.
Khi đến chợ hợp tác xã, Hà Tinh Thần bắt đầu mua nhiều, cô mua cân hai cân kẹo trái cây loại rẻ nhất, mười hộp diêm, hai cân bánh đậu xanh, một cục xà phòng, một gói đường nâu, và một xấp giấy bản thảo. Cô có vé thuốc lá cho nên cũng mua vài bao thuốc lá.
Sau khi rời khỏi chợ hợp tác xã, Hà Tinh Thần lại đi dạo quanh khu phố, thị trấn này quá nhỏ, thực sự không có gì để làm. Cô cũng bắt gặp Dương Hoàn Hoàn trong cửa hàng quốc doanh.
Dương Hoàn Hoàn kinh ngạc hỏi: "Tinh Thần, cô cắt tóc ngắn rồi à?"
Hà Tinh Thần hất tóc một cách sang trọng: "Tôi nghĩ tóc ngắn thuận tiện hơn, trông đẹp hơn nhỉ."
Dương Hoàn Hoàn nhìn một hồi rồi gật đầu: "Quả thật, khuôn mặt của cô để tóc ngắn khá hợp, trông cô càng trẻ trung hơn đó."
Hai người cùng nhau đi ra, chuẩn bị đợi Châu Thanh Dung trước cửa khách sạn quốc doanh.
Có ba thanh niên tuổi chừng hai mươi đứng ở cửa khách sạn, cả ba đều mặc quân phục màu xanh cỏ.
Khi ba người nhìn thấy Hà Tinh Thần và Dương Hoàn Hoàn, họ nhỏ giọng thảo luận: "Này, anh Lâm, bên kia có hai cô gái, anh có muốn chào hỏi không?"
"Bỏ đi, một cô thì như xã hội đen, một cô thì như đứa trẻ con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.