Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Độc Miệng
Chương 39
Lạc Thuỷ Già Nam
15/01/2024
Hà Tinh Thần nán lại nhà dì Bạch nửa tiếng đồng hồ, hai người trò chuyện vui vẻ, trước khi cô đi, dì Bạch và Bảo Châu không nỡ để cô đi, dì Bạch muốn giữ cô lại ăn tối.
Hà Tinh Thần cười nói: "Để hôm khác đi ạ. Sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn. Cháu còn phải đi thăm chị Ngọc Phân. Lần này chị ấy cũng giúp đỡ cháu không ít. Cháu còn ở nhà chị ấy hai ngày, cho nên giờ cháu phải đi rồi."
Dì Bạch nói: "Nếu cháu thật sự phải đi, vậy dì sẽ không giữ nữa, lúc rảnh rỗi hãy thường xuyên tới đây chơi."
Dì Bạch đứng dậy tiễn khách, sau khi đi ra khỏi sân mới nói: “Tiểu Hà, đừng chấp nhặt ông Ngưu, ông ấy từ nhỏ đã như vậy rồi, tuy miệng mồm nói khó nghe một chút nhưng thật tâm ông ấy có một trái tim nhân hậu."
Hà Tinh Thần cười nói: "Haiz, phụ nữ khoan dung độ lượng chúng ta ai lại đi so đo với một ông lão chứ. Ông Ngưu rất giống người thân trong nhà cháu. Ông ấy ngay thẳng chính trực, thẳng thắn nhưng lòng dạ không có hiểm độc, ngọt ngào như mật ong ấy chứ."
Dì Bạch vô cùng tán thành: "Cháu nói rất đúng."
Ông Ngưu ở trong nhà cũng nghe thấy, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười, cô gái này miệng lưỡi tuy có chút đanh đá, nhưng nhìn người rất chính xác, hơn nữa còn rất thông minh.
Hà Tinh Thần trở về thu dọn đồ đạc rồi tiếp tục ghé thăm ngôi nhà tiếp theo.
Chồng của Ngô Ngọc Phân, Lưu Cương, không có ở nhà, lúc này cô ấy đang cắt tóc cho con gái mình là Lưu Trân Trân.
Con trai Lưu Tiểu Căn của cô đang chơi khăng trong sân.
Hà Tinh Thần gọi một tiếng "chị", lấy một nắm kẹo trái cây từ trong túi ra chia cho hai đứa trẻ.
Ngô Ngọc Phân nhìn thấy Hà Tinh Thần đang tặng đồ ngọt và quà, lập tức nói: "Tiểu Hà, vốn dĩ chị nên giúp đỡ em. Sao em phải khách sáo với chị như vậy?"
Hà Tinh Thần nói: "Vật nhỏ này không đáng giá gì, chỉ là một chút lòng thành của em thôi, em cũng đưa cho nhà dì Bạch, chị đừng khách sáo với em, đẩy tới đẩy lui em cũng không vui đâu."
Ngô Ngọc Phân khẽ mỉm cười.
Lưu Trân Trân cầm lấy mấy cái kẹo, không thể chờ đợi thêm được cứ thế xé giấy gói nhét viên kẹo vào miệng, Ngô Ngọc Phân vỗ nhẹ cô bé, mắng: "Sao con lại tham ăn như vậy?"
Đánh yêu con gái xong, Ngô Ngọc Phân cười nói với Hà Tinh Thần: "Cũng không biết đứa trẻ này giống ai nữa. Nó nghịch ngợm tham lam, trông chẳng giống con gái chút nào."
Hà Tinh Thần cười nói: "Để hôm khác đi ạ. Sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn. Cháu còn phải đi thăm chị Ngọc Phân. Lần này chị ấy cũng giúp đỡ cháu không ít. Cháu còn ở nhà chị ấy hai ngày, cho nên giờ cháu phải đi rồi."
Dì Bạch nói: "Nếu cháu thật sự phải đi, vậy dì sẽ không giữ nữa, lúc rảnh rỗi hãy thường xuyên tới đây chơi."
Dì Bạch đứng dậy tiễn khách, sau khi đi ra khỏi sân mới nói: “Tiểu Hà, đừng chấp nhặt ông Ngưu, ông ấy từ nhỏ đã như vậy rồi, tuy miệng mồm nói khó nghe một chút nhưng thật tâm ông ấy có một trái tim nhân hậu."
Hà Tinh Thần cười nói: "Haiz, phụ nữ khoan dung độ lượng chúng ta ai lại đi so đo với một ông lão chứ. Ông Ngưu rất giống người thân trong nhà cháu. Ông ấy ngay thẳng chính trực, thẳng thắn nhưng lòng dạ không có hiểm độc, ngọt ngào như mật ong ấy chứ."
Dì Bạch vô cùng tán thành: "Cháu nói rất đúng."
Ông Ngưu ở trong nhà cũng nghe thấy, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười, cô gái này miệng lưỡi tuy có chút đanh đá, nhưng nhìn người rất chính xác, hơn nữa còn rất thông minh.
Hà Tinh Thần trở về thu dọn đồ đạc rồi tiếp tục ghé thăm ngôi nhà tiếp theo.
Chồng của Ngô Ngọc Phân, Lưu Cương, không có ở nhà, lúc này cô ấy đang cắt tóc cho con gái mình là Lưu Trân Trân.
Con trai Lưu Tiểu Căn của cô đang chơi khăng trong sân.
Hà Tinh Thần gọi một tiếng "chị", lấy một nắm kẹo trái cây từ trong túi ra chia cho hai đứa trẻ.
Ngô Ngọc Phân nhìn thấy Hà Tinh Thần đang tặng đồ ngọt và quà, lập tức nói: "Tiểu Hà, vốn dĩ chị nên giúp đỡ em. Sao em phải khách sáo với chị như vậy?"
Hà Tinh Thần nói: "Vật nhỏ này không đáng giá gì, chỉ là một chút lòng thành của em thôi, em cũng đưa cho nhà dì Bạch, chị đừng khách sáo với em, đẩy tới đẩy lui em cũng không vui đâu."
Ngô Ngọc Phân khẽ mỉm cười.
Lưu Trân Trân cầm lấy mấy cái kẹo, không thể chờ đợi thêm được cứ thế xé giấy gói nhét viên kẹo vào miệng, Ngô Ngọc Phân vỗ nhẹ cô bé, mắng: "Sao con lại tham ăn như vậy?"
Đánh yêu con gái xong, Ngô Ngọc Phân cười nói với Hà Tinh Thần: "Cũng không biết đứa trẻ này giống ai nữa. Nó nghịch ngợm tham lam, trông chẳng giống con gái chút nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.