[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
Chương 20: Đại náo (2)
Đào Hoa Lộ
17/11/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sở dĩ bọn họ dọn ra ngoài, đều là vì Lưu Hồng Hoa suốt ngày chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, khấu trừ khẩu phần ăn của Đại Bảo Tiểu Bảo, xúi giục anh chị họ bắt nạt Đại Bảo Tiểu Bảo. Trong khi đó, nguyên chủ chỉ một lòng muốn trở về thành phố, làm như không thấy chuyện này. Diêm Nhuận Chi xem xét tình hình, đành phải dọn ra ngoài để tránh cho Đại Bảo Tiểu Bảo phải chịu khổ. Tự nhiên không được chia nhà công bằng.
Nghe thấy Khương Lâm nói tới đây, Diêm Nhuận Chi ôm mặt khóc òa lên, tố cáo Trình Như Hải: “Hồi còn ở nông trường, người ta bắt nạt con, đều là mẹ che chở cho con. Sau này trở về từ nông trường, trong nhà không có ăn không có uống, mẹ cũng đành nhịn ăn tiết kiệm lương khẩu nhường cho các con, ban đêm đói bụng chỉ có thể bò dậy uống nước lạnh. Người ta nhục mạ bắt nạt các con, là mẹ và Đông Sinh chạy tới bảo vệ không để các con bị đánh. Lão đại à, sao con lại vô lương tâm đến vậy chứ? Cho dù con không gọi mẹ là mẹ, mẹ cũng đã nuôi lớn con, còn cưới vợ cho con. Mẹ thấy con không phải là đứa trẻ có thể cải tạo được, mẹ muốn báo cáo con với chính phủ..."
Bà ấy đã trải qua rất nhiều cuộc đấu tranh, biết rất nhiều trò, nên cúi đầu hay nên kêu oan, bà ấy đều có trực giác. Mấy năm trước, chính quyền không quan tâm đến chuyện đấu tranh chống địa chủ cho lắm, chỉ quan tâm đến những người theo chủ nghĩa xét lại và cánh hữu của Liên Xô, còn bây giờ, chính quyền quan tâm đến sản xuất từ trên xuống dưới.
Không có ai làm chỗ dựa, bà ấy sẽ co người lại sống tạm bợ, bây giờ con dâu muốn làm ầm ĩ lên, bà ấy cũng phối hợp theo.
Bà ấy cực kỳ phối hợp với Khương Lâm, còn hướng dẫn cho hai cháu trai cùng khóc theo.
Đại Bảo sẽ không khóc, nhưng Tiểu Bảo khóc lên thì đúng là kinh thiên động địa.
Người ngoài nhìn vào, chỉ có thể nói là thảm kịch nhân gian.
"Trình Như Hải làm vậy là quá đáng quá, đúng là ăn thịt người không nhả xương!" Có người lên tiếng ủng hộ Khương Lâm.
Khương Lâm nghiêng đầu nhìn sang, lại là thanh niên tri thức tên là Tôn Thanh Huy đó. Nguyên chủ có quan hệ không tốt lắm với các thanh niên tri thức khác, ngoại trừ Mạnh Y Y ra, cô không có bạn bè nào cả, ai cũng từng bị cô ghét bỏ. Khương Lâm không ngờ lúc này đám người Tôn Thanh Huy sẽ đến ủng hộ cô.
Tôn Thanh Huy xua xua tay với Khương Lâm: “Khương Lâm, cô không cần phải sợ, thanh niên tri thức trên thế giới này đều là người một nhà, ai dám bắt nạt chúng ta, chúng ta sẽ đánh lại!"
Cho dù trong nội bộ thanh niên tri thức có mâu thuẫn, nhưng nếu có người bắt nạt thanh niên tri thức, bọn họ vẫn sẽ ra mặt bảo vệ. Bởi vì nếu bạn không ra mặt, chờ đến khi bạn bị bắt nạt, sẽ không có ai ra mặt cho bạn cả.
Tất nhiên, với điều kiện là người trong cuộc phải đứng ra trước, nếu mình không cốt khí quyết tâm, người khác tự nhiên sẽ không rảnh mà xen vào việc của mình.
Thấy anh ta nói vậy, những thanh niên tri thức khác cũng đồng loạt đứng ra hỗ trợ.
"Chúng ta đi viết đơn tố cáo anh ta đi!"
"Trình Như Hải lên làm đội trưởng đội sản xuất nhờ vào công xã, chúng ta đi lên huyện tố cáo!"
"Nếu lên huyện không được, chúng ta sẽ trở về tỉnh thành, tôi không tin là một kẻ dùng đường ngang ngõ tắt để bò lên được chức đội trưởng đội sản xuất như anh ta, dám bắt nạt thanh niên tri thức tới từ tỉnh thành như chúng ta!"
Trong thôn, không có ai là không biết Trình Như Hải lên chức nhờ chạy quan hệ với công xã.
Thôn Thủy Hòe là thôn lớn, một đội sản xuất có từ 6 đến 12 thanh niên tri thức, tổng cộng cũng phải hơn hai mươi người. Ngay cả khi chỉ có hơn một nửa trong số này đứng ra lên tiếng, cũng đủ để Trình Như Hải ăn mệt.
Kể từ khi có chính sách điều chỉnh năm 1974, địa vị của thanh niên tri thức ở nông thôn cũng cao lên, cán bộ địa phương và xã viên không được cấu kết bắt nạt thanh niên tri thức, không được ép thanh niên tri thức lập gia đình, không được tùy tiện khấu trừ khẩu phần lương thực… Các thanh niên tri thức có văn hóa, đi ra ngoài có thể giao tiếp với cục cảnh sát, ủy ban cải cách và các ban nghành có liên quan ở trong huyện. Vì vậy, các xã viên vẫn rất kiêng kỵ bọn họ.
Lúc này, có người đứng ra nói chuyện cho Khương Lâm, thư ký đại đội Trình Phúc Quân và Đại đội trưởng Trình Phúc Liên cũng muốn giảm bớt sự kiêu căng của Trình Như Hải, tránh cho anh ta nghĩ rằng mình có quan hệ với công xã là được quyền lớn lối.
Trình Phúc Quân hô lên: “Các thanh niên tri thức đừng quá kích động, có lời gì cứ từ từ rồi nói."
Sở dĩ bọn họ dọn ra ngoài, đều là vì Lưu Hồng Hoa suốt ngày chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, khấu trừ khẩu phần ăn của Đại Bảo Tiểu Bảo, xúi giục anh chị họ bắt nạt Đại Bảo Tiểu Bảo. Trong khi đó, nguyên chủ chỉ một lòng muốn trở về thành phố, làm như không thấy chuyện này. Diêm Nhuận Chi xem xét tình hình, đành phải dọn ra ngoài để tránh cho Đại Bảo Tiểu Bảo phải chịu khổ. Tự nhiên không được chia nhà công bằng.
Nghe thấy Khương Lâm nói tới đây, Diêm Nhuận Chi ôm mặt khóc òa lên, tố cáo Trình Như Hải: “Hồi còn ở nông trường, người ta bắt nạt con, đều là mẹ che chở cho con. Sau này trở về từ nông trường, trong nhà không có ăn không có uống, mẹ cũng đành nhịn ăn tiết kiệm lương khẩu nhường cho các con, ban đêm đói bụng chỉ có thể bò dậy uống nước lạnh. Người ta nhục mạ bắt nạt các con, là mẹ và Đông Sinh chạy tới bảo vệ không để các con bị đánh. Lão đại à, sao con lại vô lương tâm đến vậy chứ? Cho dù con không gọi mẹ là mẹ, mẹ cũng đã nuôi lớn con, còn cưới vợ cho con. Mẹ thấy con không phải là đứa trẻ có thể cải tạo được, mẹ muốn báo cáo con với chính phủ..."
Bà ấy đã trải qua rất nhiều cuộc đấu tranh, biết rất nhiều trò, nên cúi đầu hay nên kêu oan, bà ấy đều có trực giác. Mấy năm trước, chính quyền không quan tâm đến chuyện đấu tranh chống địa chủ cho lắm, chỉ quan tâm đến những người theo chủ nghĩa xét lại và cánh hữu của Liên Xô, còn bây giờ, chính quyền quan tâm đến sản xuất từ trên xuống dưới.
Không có ai làm chỗ dựa, bà ấy sẽ co người lại sống tạm bợ, bây giờ con dâu muốn làm ầm ĩ lên, bà ấy cũng phối hợp theo.
Bà ấy cực kỳ phối hợp với Khương Lâm, còn hướng dẫn cho hai cháu trai cùng khóc theo.
Đại Bảo sẽ không khóc, nhưng Tiểu Bảo khóc lên thì đúng là kinh thiên động địa.
Người ngoài nhìn vào, chỉ có thể nói là thảm kịch nhân gian.
"Trình Như Hải làm vậy là quá đáng quá, đúng là ăn thịt người không nhả xương!" Có người lên tiếng ủng hộ Khương Lâm.
Khương Lâm nghiêng đầu nhìn sang, lại là thanh niên tri thức tên là Tôn Thanh Huy đó. Nguyên chủ có quan hệ không tốt lắm với các thanh niên tri thức khác, ngoại trừ Mạnh Y Y ra, cô không có bạn bè nào cả, ai cũng từng bị cô ghét bỏ. Khương Lâm không ngờ lúc này đám người Tôn Thanh Huy sẽ đến ủng hộ cô.
Tôn Thanh Huy xua xua tay với Khương Lâm: “Khương Lâm, cô không cần phải sợ, thanh niên tri thức trên thế giới này đều là người một nhà, ai dám bắt nạt chúng ta, chúng ta sẽ đánh lại!"
Cho dù trong nội bộ thanh niên tri thức có mâu thuẫn, nhưng nếu có người bắt nạt thanh niên tri thức, bọn họ vẫn sẽ ra mặt bảo vệ. Bởi vì nếu bạn không ra mặt, chờ đến khi bạn bị bắt nạt, sẽ không có ai ra mặt cho bạn cả.
Tất nhiên, với điều kiện là người trong cuộc phải đứng ra trước, nếu mình không cốt khí quyết tâm, người khác tự nhiên sẽ không rảnh mà xen vào việc của mình.
Thấy anh ta nói vậy, những thanh niên tri thức khác cũng đồng loạt đứng ra hỗ trợ.
"Chúng ta đi viết đơn tố cáo anh ta đi!"
"Trình Như Hải lên làm đội trưởng đội sản xuất nhờ vào công xã, chúng ta đi lên huyện tố cáo!"
"Nếu lên huyện không được, chúng ta sẽ trở về tỉnh thành, tôi không tin là một kẻ dùng đường ngang ngõ tắt để bò lên được chức đội trưởng đội sản xuất như anh ta, dám bắt nạt thanh niên tri thức tới từ tỉnh thành như chúng ta!"
Trong thôn, không có ai là không biết Trình Như Hải lên chức nhờ chạy quan hệ với công xã.
Thôn Thủy Hòe là thôn lớn, một đội sản xuất có từ 6 đến 12 thanh niên tri thức, tổng cộng cũng phải hơn hai mươi người. Ngay cả khi chỉ có hơn một nửa trong số này đứng ra lên tiếng, cũng đủ để Trình Như Hải ăn mệt.
Kể từ khi có chính sách điều chỉnh năm 1974, địa vị của thanh niên tri thức ở nông thôn cũng cao lên, cán bộ địa phương và xã viên không được cấu kết bắt nạt thanh niên tri thức, không được ép thanh niên tri thức lập gia đình, không được tùy tiện khấu trừ khẩu phần lương thực… Các thanh niên tri thức có văn hóa, đi ra ngoài có thể giao tiếp với cục cảnh sát, ủy ban cải cách và các ban nghành có liên quan ở trong huyện. Vì vậy, các xã viên vẫn rất kiêng kỵ bọn họ.
Lúc này, có người đứng ra nói chuyện cho Khương Lâm, thư ký đại đội Trình Phúc Quân và Đại đội trưởng Trình Phúc Liên cũng muốn giảm bớt sự kiêu căng của Trình Như Hải, tránh cho anh ta nghĩ rằng mình có quan hệ với công xã là được quyền lớn lối.
Trình Phúc Quân hô lên: “Các thanh niên tri thức đừng quá kích động, có lời gì cứ từ từ rồi nói."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.