Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 19:
Mạn Thu
03/08/2024
Lúc trước cũng đã nói, tiểu viện của An Sở gần như chính là phòng bếp sau nhà cô ta, muốn lấy cái gì lấy cái đó.
Tâm tình tốt thì khách khí nói một tiếng, tâm tình không tốt, trực tiếp lạnh mặt cầm đồ rời đi.
Nhưng bây giờ An Sở đã trở thành quả phụ, tất cả đã không giống nhau.
An Sở gánh không nổi, Chu Tây lại là một con nhóc không có tác dụng gì, cô nhi quả mẫu các cô muốn nghĩ sống tốt, vậy còn không phải dựa vào người An gia sao?
Sau này xảy ra chuyện gì, không phải do người An gia ra mặt làm chỗ dựa sao?
Làm sao chống lưng?
Hoặc là trả tiền, hoặc là tiêu hao nhân tình.
Tiền và nhân tình này đều là của con trai cô ta!
Trước mắt, vất vả lắm có thể thoát khỏi hai thứ vướng víu An Sở và Chu Tây này, cha mẹ chồng cô ta còn luyến tiếc, vậy làm sao có thể được?
Cô ta nhất định phải chứng thực chuyện này!
Về sau à, quản hai mẹ con An Sở sống thành cái dạng gì, cũng đừng tới dính vào nhà cô ta!
Nghĩ vậy, bước chân Lý Hương Quế lại nhanh hơn vài phần.
Chỉ cần mời đại đội trưởng, với tính cách sĩ diện của cha chồng cô ta, chuyện cắt đứt quan hệ với An Sở liền chắc như đinh đóng cột!
Nghĩ vậy, bước chân của Lý Hương Quế liền nhanh hơn vài phần, đến cuối cùng, trực tiếp chạy chậm.
Trong tiểu viện, Ngô Huệ Lan vừa thấy biểu tình của An Kiến Nghiệp liền biết chuyện đoạn tuyệt quan hệ là có chuyển cơ.
Bà ta dùng giọng điệu quen dùng với An Sở phân phó: "An Sở, nhận sai với ba con.”
“Nhanh lên!”
Thấy Ninh An Sở bất động, Ngô Huệ Lan liền trầm mặt: "Sao? Mày còn không phục?”
“Mày và chị dâu mày muốn ai mạnh hơn làm gì?”
“Hiện tại chuyện biến thành như vậy mày vui vẻ?”
“Chẳng lẽ mày thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta?”
“Mày còn có lương tâm hay không?”
Chu Tây có hơi khẩn trương nắm lấy vạt áo Ninh An Sở, cô bé đối với chuyện sắp xảy ra tiếp theo có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi.
Kiếp trước, khi cô bé được người ta cứu lên mang về nhà, An Sở đã qua đời.
Cô bé bởi vì trán bị thương nặng, cả người đều mơ hồ, nhưng cô bé biết, cô bé đã mất đi người quan trọng nhất trong sinh mệnh.
Cô bé cứ ngây ngốc như vậy, kinh hoàng bất lực quỳ gối trước giường An Sở, hôn mê bất tỉnh trong tiếng chửi bới oán giận của Ngô Huệ Lan và âm thanh lục lọi của Lý Hương Quế.
Khi tỉnh dậy, cô bé không thể nhớ rõ những gì đã xảy ra trước năm tuổi, nhưng cô bé sẽ không bao giờ quên rằng ngày cô bé ngã xuống dốc là ranh giới thay đổi số phận của cô bé.
Kiếp trước, lời người An gia thường nói với cô bé nhất là bảo cô bé biết cảm ơn, phải báo đáp bọn họ.
Sau đó, cô bé dùng mạng báo đáp.
Hiện tại, sắp không có quan hệ với nhà bà ngoại, Chu Tây vừa lo lắng sinh hoạt kế tiếp của cô bé và mẹ, sợ bị người bắt nạt không có chỗ dựa, trong lòng lại vừa có loại cảm giác thoải mái giải thoát.
Cô bé theo bản năng nắm lấy vạt áo Ninh An Sở, hy vọng có thể đạt được một chút cảm giác an toàn.
Ninh An Sở ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của Ngô Huệ Lan.
Người nhà An Sở đối xử với mẹ con cô như thế nào, chuyện vừa rồi đều rõ mồn một trước mắt.
Những người này đối với hai mẹ con chưa chắc có ác ý rất lớn, nhưng thiện ý cho các cô tuyệt đối cũng không nhiều.
Đương nhiên, Ninh An Sở thuận nước đẩy thuyền đồng ý đoạn tuyệt quan hệ ngoại trừ nguyên nhân của mình ra, cũng có lấy phản ứng của Chu Tây khi đối mặt với người An gia làm căn cứ.
Chu Tây, hình như rất sợ người An gia.
Chuyện truy cứu gốc rễ có thể gác lại sau này, nhưng quan hệ, là phải đoạn tuyệt ngay bây giờ.
Tâm tình tốt thì khách khí nói một tiếng, tâm tình không tốt, trực tiếp lạnh mặt cầm đồ rời đi.
Nhưng bây giờ An Sở đã trở thành quả phụ, tất cả đã không giống nhau.
An Sở gánh không nổi, Chu Tây lại là một con nhóc không có tác dụng gì, cô nhi quả mẫu các cô muốn nghĩ sống tốt, vậy còn không phải dựa vào người An gia sao?
Sau này xảy ra chuyện gì, không phải do người An gia ra mặt làm chỗ dựa sao?
Làm sao chống lưng?
Hoặc là trả tiền, hoặc là tiêu hao nhân tình.
Tiền và nhân tình này đều là của con trai cô ta!
Trước mắt, vất vả lắm có thể thoát khỏi hai thứ vướng víu An Sở và Chu Tây này, cha mẹ chồng cô ta còn luyến tiếc, vậy làm sao có thể được?
Cô ta nhất định phải chứng thực chuyện này!
Về sau à, quản hai mẹ con An Sở sống thành cái dạng gì, cũng đừng tới dính vào nhà cô ta!
Nghĩ vậy, bước chân Lý Hương Quế lại nhanh hơn vài phần.
Chỉ cần mời đại đội trưởng, với tính cách sĩ diện của cha chồng cô ta, chuyện cắt đứt quan hệ với An Sở liền chắc như đinh đóng cột!
Nghĩ vậy, bước chân của Lý Hương Quế liền nhanh hơn vài phần, đến cuối cùng, trực tiếp chạy chậm.
Trong tiểu viện, Ngô Huệ Lan vừa thấy biểu tình của An Kiến Nghiệp liền biết chuyện đoạn tuyệt quan hệ là có chuyển cơ.
Bà ta dùng giọng điệu quen dùng với An Sở phân phó: "An Sở, nhận sai với ba con.”
“Nhanh lên!”
Thấy Ninh An Sở bất động, Ngô Huệ Lan liền trầm mặt: "Sao? Mày còn không phục?”
“Mày và chị dâu mày muốn ai mạnh hơn làm gì?”
“Hiện tại chuyện biến thành như vậy mày vui vẻ?”
“Chẳng lẽ mày thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta?”
“Mày còn có lương tâm hay không?”
Chu Tây có hơi khẩn trương nắm lấy vạt áo Ninh An Sở, cô bé đối với chuyện sắp xảy ra tiếp theo có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi.
Kiếp trước, khi cô bé được người ta cứu lên mang về nhà, An Sở đã qua đời.
Cô bé bởi vì trán bị thương nặng, cả người đều mơ hồ, nhưng cô bé biết, cô bé đã mất đi người quan trọng nhất trong sinh mệnh.
Cô bé cứ ngây ngốc như vậy, kinh hoàng bất lực quỳ gối trước giường An Sở, hôn mê bất tỉnh trong tiếng chửi bới oán giận của Ngô Huệ Lan và âm thanh lục lọi của Lý Hương Quế.
Khi tỉnh dậy, cô bé không thể nhớ rõ những gì đã xảy ra trước năm tuổi, nhưng cô bé sẽ không bao giờ quên rằng ngày cô bé ngã xuống dốc là ranh giới thay đổi số phận của cô bé.
Kiếp trước, lời người An gia thường nói với cô bé nhất là bảo cô bé biết cảm ơn, phải báo đáp bọn họ.
Sau đó, cô bé dùng mạng báo đáp.
Hiện tại, sắp không có quan hệ với nhà bà ngoại, Chu Tây vừa lo lắng sinh hoạt kế tiếp của cô bé và mẹ, sợ bị người bắt nạt không có chỗ dựa, trong lòng lại vừa có loại cảm giác thoải mái giải thoát.
Cô bé theo bản năng nắm lấy vạt áo Ninh An Sở, hy vọng có thể đạt được một chút cảm giác an toàn.
Ninh An Sở ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của Ngô Huệ Lan.
Người nhà An Sở đối xử với mẹ con cô như thế nào, chuyện vừa rồi đều rõ mồn một trước mắt.
Những người này đối với hai mẹ con chưa chắc có ác ý rất lớn, nhưng thiện ý cho các cô tuyệt đối cũng không nhiều.
Đương nhiên, Ninh An Sở thuận nước đẩy thuyền đồng ý đoạn tuyệt quan hệ ngoại trừ nguyên nhân của mình ra, cũng có lấy phản ứng của Chu Tây khi đối mặt với người An gia làm căn cứ.
Chu Tây, hình như rất sợ người An gia.
Chuyện truy cứu gốc rễ có thể gác lại sau này, nhưng quan hệ, là phải đoạn tuyệt ngay bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.