Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 21:
Mạn Thu
12/08/2024
Nghĩ tới đây, lòng căng thẳng Chu Tây bởi vì sau khi sống lại sinh ra biến số lại hơi buông lỏng.
Nhưng lo lắng trong lòng cô bé vẫn không hoàn toàn biến mất, chủ yếu là, hai mẹ con các cô đầu tiên phải trôi qua cuộc sống hiện tại, mới có thể tới lúc tem tăng mạnh.
Chu Tây nhẹ nhàng kéo tay Ninh An Sở: "Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi một lát đi, con đi nấu cháo cho mẹ.”
Nói xong, cô bé liền chạy chậm vào phòng bếp.
Ninh An Sở vừa rồi còn muốn nói chuyện với Chu Tây, nói cho cô bé không cần lo lắng kế tiếp cuộc sống, thấy Chu Tây vào phòng bếp, vội vàng đi theo.
“Chu Tây, để mẹ nấu cháo, con còn nhỏ, không được đụng vào lửa.”
Động tác Chu Tây đang thuần thục quẹt diêm dừng lại.
Hình như là, hiện tại cô bé mới năm tuổi, mặc dù nói đứa nhỏ nhà nghèo quản gia sớm, vậy cũng không có khả năng đối với bất kỳ việc nhà nào cũng là bộ dáng rất thuần thục.
Vì thế, động tác lưu loát của cô bé vừa chuyển, "không cẩn thận" quẹt đứt một que diêm.
Diêm bị đứt được một đôi tay thon dài tái nhợt có chút vết xước nhặt lên.
Chu Tây cực kì thuận lợi giao hộp diêm trong tay vào trên tay Ninh An Sở.
Ninh An Sở:...... A thứ này, là gì?
Chu Tây thấy Ninh An Sở không nói lời nào, có hơi co quắp nhéo vạt áo: "Mẹ, con cam đoan, sau này sẽ không tùy tiện chơi với lửa.”
Ninh An Sở:...... Hoặc là, bây giờ con chơi một lần cho mẹ xem?
Bên này, hai mẹ con Ninh An Sở đều đang cố gắng che giấu bản thân mình.
Sân bên cạnh, bác gái hàng xóm và chị em của bà ấy sau khi ăn xong dưa trực tiếp, cảm thấy mỹ mãn thu hồi lỗ tai vẫn luôn dán sát tường viện.
Hai người nắm tay đi vào trong phòng, bác gái hàng xóm nâng ly tráng men uống một ngụm nước lớn, thở dài thật sâu: "Làm bậy rồi, với tính tình không đứng lên được của An Sở, sau này làm sao mang theo Chu Tây sinh hoạt đây.”
Trên mặt chị em già tràn đầy khó hiểu: "Đều nói An Sở là một người không đứng lên nổi, sao tôi lại cảm thấy An Sở là một người cương liệt chứ?"
Tay bác gái hàng xóm rót nước cho chị em già dừng lại: "Đúng vậy, bà vừa nói như vậy, tôi cũng cảm thấy An Sở hình như đổi tính.”
Chị em già vỗ đùi: "Đúng không, tôi không nói sai chứ.”
“Tôi đã nói có chỗ nào không đúng mà!”
“Ôi!” Lão tỷ muội tựa như là nghĩ tới cái gì, giữa ban ngày ban mặt, vậy mà bất thình lình rùng mình một cái.
"Bà làm sao vậy?", bác gái hàng xóm đưa nước cho chị em quan tâm hỏi.
"A Đào, bà ngay ở sát vách nhà An Sở, mấy ngày nay có nghe được động tĩnh gì không tầm thường hay không?"
“Không.” Phương Đào không hiểu ra sao trả lời.
“A Hoa, bà có ý gì?” Bác gái hàng xóm bị chị em già làm cho trong lòng sợ hãi, vội vàng truy vấn.
Hà Hoa tiến đến bên tai Phương Đào, hạ giọng: "A Đào, tôi nói với bà nhé.”
“Mẹ, con đã về rồi.” Giọng nữ sang sảng cùng với tiếng chuông xe đạp thanh thúy truyền đến, phá vỡ không khí khẩn trương quỷ dị trong phòng.
"Ai u, Cẩm Thư đã trở lại!" Phương Đào lập tức đứng lên, bước nhanh vào trong sân giúp Diệp Cẩm Thư dừng xe đạp lại.
“Dì Hoa ở đây à, mẹ, hai người nói gì vậy?” Diệp Cẩm Thư vừa tháo túi xách vừa hỏi.
“Nói chuyện An Sở sát vách nhà các cháu đấy.” Hà Hoa nói.
“Bên cạnh?” Diệp Cẩm Thư đặt túi xách lên ghế, “Chị dâu An Sở lại tới 'mượn' đồ à.”
Nhưng lo lắng trong lòng cô bé vẫn không hoàn toàn biến mất, chủ yếu là, hai mẹ con các cô đầu tiên phải trôi qua cuộc sống hiện tại, mới có thể tới lúc tem tăng mạnh.
Chu Tây nhẹ nhàng kéo tay Ninh An Sở: "Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi một lát đi, con đi nấu cháo cho mẹ.”
Nói xong, cô bé liền chạy chậm vào phòng bếp.
Ninh An Sở vừa rồi còn muốn nói chuyện với Chu Tây, nói cho cô bé không cần lo lắng kế tiếp cuộc sống, thấy Chu Tây vào phòng bếp, vội vàng đi theo.
“Chu Tây, để mẹ nấu cháo, con còn nhỏ, không được đụng vào lửa.”
Động tác Chu Tây đang thuần thục quẹt diêm dừng lại.
Hình như là, hiện tại cô bé mới năm tuổi, mặc dù nói đứa nhỏ nhà nghèo quản gia sớm, vậy cũng không có khả năng đối với bất kỳ việc nhà nào cũng là bộ dáng rất thuần thục.
Vì thế, động tác lưu loát của cô bé vừa chuyển, "không cẩn thận" quẹt đứt một que diêm.
Diêm bị đứt được một đôi tay thon dài tái nhợt có chút vết xước nhặt lên.
Chu Tây cực kì thuận lợi giao hộp diêm trong tay vào trên tay Ninh An Sở.
Ninh An Sở:...... A thứ này, là gì?
Chu Tây thấy Ninh An Sở không nói lời nào, có hơi co quắp nhéo vạt áo: "Mẹ, con cam đoan, sau này sẽ không tùy tiện chơi với lửa.”
Ninh An Sở:...... Hoặc là, bây giờ con chơi một lần cho mẹ xem?
Bên này, hai mẹ con Ninh An Sở đều đang cố gắng che giấu bản thân mình.
Sân bên cạnh, bác gái hàng xóm và chị em của bà ấy sau khi ăn xong dưa trực tiếp, cảm thấy mỹ mãn thu hồi lỗ tai vẫn luôn dán sát tường viện.
Hai người nắm tay đi vào trong phòng, bác gái hàng xóm nâng ly tráng men uống một ngụm nước lớn, thở dài thật sâu: "Làm bậy rồi, với tính tình không đứng lên được của An Sở, sau này làm sao mang theo Chu Tây sinh hoạt đây.”
Trên mặt chị em già tràn đầy khó hiểu: "Đều nói An Sở là một người không đứng lên nổi, sao tôi lại cảm thấy An Sở là một người cương liệt chứ?"
Tay bác gái hàng xóm rót nước cho chị em già dừng lại: "Đúng vậy, bà vừa nói như vậy, tôi cũng cảm thấy An Sở hình như đổi tính.”
Chị em già vỗ đùi: "Đúng không, tôi không nói sai chứ.”
“Tôi đã nói có chỗ nào không đúng mà!”
“Ôi!” Lão tỷ muội tựa như là nghĩ tới cái gì, giữa ban ngày ban mặt, vậy mà bất thình lình rùng mình một cái.
"Bà làm sao vậy?", bác gái hàng xóm đưa nước cho chị em quan tâm hỏi.
"A Đào, bà ngay ở sát vách nhà An Sở, mấy ngày nay có nghe được động tĩnh gì không tầm thường hay không?"
“Không.” Phương Đào không hiểu ra sao trả lời.
“A Hoa, bà có ý gì?” Bác gái hàng xóm bị chị em già làm cho trong lòng sợ hãi, vội vàng truy vấn.
Hà Hoa tiến đến bên tai Phương Đào, hạ giọng: "A Đào, tôi nói với bà nhé.”
“Mẹ, con đã về rồi.” Giọng nữ sang sảng cùng với tiếng chuông xe đạp thanh thúy truyền đến, phá vỡ không khí khẩn trương quỷ dị trong phòng.
"Ai u, Cẩm Thư đã trở lại!" Phương Đào lập tức đứng lên, bước nhanh vào trong sân giúp Diệp Cẩm Thư dừng xe đạp lại.
“Dì Hoa ở đây à, mẹ, hai người nói gì vậy?” Diệp Cẩm Thư vừa tháo túi xách vừa hỏi.
“Nói chuyện An Sở sát vách nhà các cháu đấy.” Hà Hoa nói.
“Bên cạnh?” Diệp Cẩm Thư đặt túi xách lên ghế, “Chị dâu An Sở lại tới 'mượn' đồ à.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.