Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 42:
Mạn Thu
17/08/2024
Tìm thấy rồi!
Cái hộp bánh bích quy kia dùng để đựng quyển ten vừa vặn.
An Tây mở hộp bánh quy, bên trong có một phong thư.
Thư của cha cặn bã!
An Tây không kịp phản ứng, thư đã bị An Sở cầm qua.
An Tây:...... Làm sao bây giờ?
Thứ này rất có thể là cha cặn bã gửi tới, thư muốn ly hôn với mẹ.
Trạng thái hiện tại của mẹ rất tốt, sau khi đọc thư lần nữa, có thể lại bị kích thích hay không?
An Tây lo sợ bất an quan sát phản ứng của An Sở.
An Sở có thể phản ứng như thế nào?
Cô chỉ là muốn thông qua thư từ tìm hiểu chút về cuộc đời của An Sở.
Kết quả, sau khi cô mở thư ra, phát hiện, cô, không biết chữ!
Cũng không phải hoàn toàn không nhận ra, chỉ là chữ này, nó giống như là cởi ra áo khoác thật dày, chỉ còn lại mấy nét bút.
Nên cô mang theo đoán, đọc thư này, An Sở xem nửa hiểu nửa không hiểu.
Cô đưa thư cho An Tây đang trông mong nhìn mình: "Con muốn xem? Cho con.”
An Tây lập tức nhận lấy bức thư nổi tiếng này, thư trong miệng Lý Hương Quế chứng minh cha cặn bã thật sự là một tên cặn bã, chứng minh mẹ cô gặp người không tốt, chứng minh cô bé là một đứa trẻ cặn bã không ai muốn.
Và rồi, uh, cô bé quên, cô bé, không biết đọc.
Thế này cũng có chút xấu hổ.
An Sở chờ An Tây đọc thư, thấy biểu tình trên mặt An Tây giống như cô lúc nãy, hiểu rồi, An Tây cũng giống như cô, không biết mấy chữ này.
"Mẹ, con còn nhỏ, con không thể nhận ra tất cả những từ này." An Tây có hơi xấu hổ, đổ lỗi việc mù chữ cho tuổi tác của mình cho.
An Sở gật đầu, "Mẹ đưa con đi học." An Sở đề nghị.
Vừa vặn, sau khi An Tây đi học, cô có thể dùng danh nghĩa kiểm tra bài tập lén nhận biết chữ.
Muốn hiểu rõ một nơi, tốt nhất là bắt đầu từ phong tục và lịch sử của nơi này, cô phải nhận thức văn tự nơi này trước.
An Tây nhìn An Sở với vẻ khó tin.
Cô bé vừa nghe thấy gì?
Mẹ cô bé nói sẽ đưa cô bé đi học?
Giống như An Diệu Tông đeo cặp sách đi học!
Sau này, cô bé sẽ trở thành người có học vấn giống như chị Cẩm Thư, đúng không?
An Sở không biết quyết định này của mình đối với An Tây mà nói trân quý cỡ nào.
Đây là chuyện An Tây sau khi sống lại cũng không dám hy vọng xa vời!
*
Chuyện đọc sách cứ quyết định như vậy.
Bây giờ là tháng bảy, trường học nghỉ hè, An Sở bảo An Tây lưu ý tin tức bên kia trường học, chờ bên kia mở lớp, cô liền đưa An Tây qua.
An Tây cảm thấy, đêm nay tuyệt đối không tối, bởi vì, trên người mẹ cô luôn phát ra ánh sáng!
An Sở phát sáng còn giúp An Tây đặt hộp bánh bích quy cất giấu tập tem lên xà nhà.
Đương nhiên, An Sở thành thành thật thật dựng hai cái ghế, mới với tới xà nhà.
Đây thực sự là một câu chuyện buồn của An Sở.
Lại nói, trước đây độ cao như vậy, cô nhẹ nhàng buông lỏng nhảy lên.
Xem ra, chuyện luyện võ phải được đưa lên nhật trình rồi.
Hai mẹ con một lần nữa nằm xuống, đều tự nghĩ tâm sự của mình, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Mặt trời lên mặt trăng xuống, một ngày mới lại bắt đầu.
Nếu nói tâm tình mấy ngày nay của đội viên đại đội Bội Thu, vậy thì giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.
Chủ lực kích thích là một người!
Còn không phải à, hai ngày trước An Sở và người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, tất cả mọi người cho rằng cuộc sống hai mẹ con An Sở sẽ trôi qua không nổi, sớm muộn sẽ dẫn theo Chu Tây khóc sướt mướt trở về cầu xin tha thứ đây.
Kết quả, người ta dẫn con đi lên thị trấn mua sắm lớn.
Cái hộp bánh bích quy kia dùng để đựng quyển ten vừa vặn.
An Tây mở hộp bánh quy, bên trong có một phong thư.
Thư của cha cặn bã!
An Tây không kịp phản ứng, thư đã bị An Sở cầm qua.
An Tây:...... Làm sao bây giờ?
Thứ này rất có thể là cha cặn bã gửi tới, thư muốn ly hôn với mẹ.
Trạng thái hiện tại của mẹ rất tốt, sau khi đọc thư lần nữa, có thể lại bị kích thích hay không?
An Tây lo sợ bất an quan sát phản ứng của An Sở.
An Sở có thể phản ứng như thế nào?
Cô chỉ là muốn thông qua thư từ tìm hiểu chút về cuộc đời của An Sở.
Kết quả, sau khi cô mở thư ra, phát hiện, cô, không biết chữ!
Cũng không phải hoàn toàn không nhận ra, chỉ là chữ này, nó giống như là cởi ra áo khoác thật dày, chỉ còn lại mấy nét bút.
Nên cô mang theo đoán, đọc thư này, An Sở xem nửa hiểu nửa không hiểu.
Cô đưa thư cho An Tây đang trông mong nhìn mình: "Con muốn xem? Cho con.”
An Tây lập tức nhận lấy bức thư nổi tiếng này, thư trong miệng Lý Hương Quế chứng minh cha cặn bã thật sự là một tên cặn bã, chứng minh mẹ cô gặp người không tốt, chứng minh cô bé là một đứa trẻ cặn bã không ai muốn.
Và rồi, uh, cô bé quên, cô bé, không biết đọc.
Thế này cũng có chút xấu hổ.
An Sở chờ An Tây đọc thư, thấy biểu tình trên mặt An Tây giống như cô lúc nãy, hiểu rồi, An Tây cũng giống như cô, không biết mấy chữ này.
"Mẹ, con còn nhỏ, con không thể nhận ra tất cả những từ này." An Tây có hơi xấu hổ, đổ lỗi việc mù chữ cho tuổi tác của mình cho.
An Sở gật đầu, "Mẹ đưa con đi học." An Sở đề nghị.
Vừa vặn, sau khi An Tây đi học, cô có thể dùng danh nghĩa kiểm tra bài tập lén nhận biết chữ.
Muốn hiểu rõ một nơi, tốt nhất là bắt đầu từ phong tục và lịch sử của nơi này, cô phải nhận thức văn tự nơi này trước.
An Tây nhìn An Sở với vẻ khó tin.
Cô bé vừa nghe thấy gì?
Mẹ cô bé nói sẽ đưa cô bé đi học?
Giống như An Diệu Tông đeo cặp sách đi học!
Sau này, cô bé sẽ trở thành người có học vấn giống như chị Cẩm Thư, đúng không?
An Sở không biết quyết định này của mình đối với An Tây mà nói trân quý cỡ nào.
Đây là chuyện An Tây sau khi sống lại cũng không dám hy vọng xa vời!
*
Chuyện đọc sách cứ quyết định như vậy.
Bây giờ là tháng bảy, trường học nghỉ hè, An Sở bảo An Tây lưu ý tin tức bên kia trường học, chờ bên kia mở lớp, cô liền đưa An Tây qua.
An Tây cảm thấy, đêm nay tuyệt đối không tối, bởi vì, trên người mẹ cô luôn phát ra ánh sáng!
An Sở phát sáng còn giúp An Tây đặt hộp bánh bích quy cất giấu tập tem lên xà nhà.
Đương nhiên, An Sở thành thành thật thật dựng hai cái ghế, mới với tới xà nhà.
Đây thực sự là một câu chuyện buồn của An Sở.
Lại nói, trước đây độ cao như vậy, cô nhẹ nhàng buông lỏng nhảy lên.
Xem ra, chuyện luyện võ phải được đưa lên nhật trình rồi.
Hai mẹ con một lần nữa nằm xuống, đều tự nghĩ tâm sự của mình, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Mặt trời lên mặt trăng xuống, một ngày mới lại bắt đầu.
Nếu nói tâm tình mấy ngày nay của đội viên đại đội Bội Thu, vậy thì giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.
Chủ lực kích thích là một người!
Còn không phải à, hai ngày trước An Sở và người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, tất cả mọi người cho rằng cuộc sống hai mẹ con An Sở sẽ trôi qua không nổi, sớm muộn sẽ dẫn theo Chu Tây khóc sướt mướt trở về cầu xin tha thứ đây.
Kết quả, người ta dẫn con đi lên thị trấn mua sắm lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.