Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 48:
Mạn Thu
17/08/2024
“Đúng vậy.” Các bác gái và thím lớn tuổi bừng tỉnh đại ngộ, Phương Đào càng nói, “Tôi nhớ lúc mẹ Ngọc Phân gả tới, Trương Thành Phú còn chưa có nhà này.”
“Đúng, là như vậy không sai.” Hà Hoa lập tức phụ họa lời chị em nhà mình.
“Đúng vậy, lão Trương, ông phải đưa phần Ngọc Phân cho con bé, đây là mẹ ruột người ta để lại.” Dương Lập Xuân cũng đồng ý.
“Đúng vậy, nên như vậy!” Điền Đông Mai dẫn đầu một đám cô gái lớn cô vợ trẻ cũng nhao nhao lên tiếng ủng hộ.
Đều nói người phụ nữ là lục bình vô căn, các cô đều là con gái và vợ của người ta, không bảo đảm ngày nào đó sẽ gặp phải chuyện giống như Trương Ngọc Phân.
Chỉ là đồng tình, các cô có lẽ sẽ không lên tiếng, nhưng chuyện có thể liên quan đến mình, các cô nguyện ý nói một câu công đạo.
Tiền Tiến viết văn thư đoạn tuyệt quan hệ dừng bút, bởi vì, ông ấy cũng cảm thấy lời nói của An Sở có đạo lý.
Không biết vì sao, lần trước ông ấy đã cảm thấy An Sở và trước kia không giống nhau.
Đương nhiên, trước đây ông ấy không tiếp xúc nhiều với An Sở, trước kia An Sở trông như thế nào, ông ấy cũng nhận thức theo dòng người.
Con dâu ông ấy Điền Đông Mai ở nhà từng nói qua cái gì tâm lý học, cái gì ví dụ, ông ấy cũng đồng ý An Sở là bị kích thích lớn mới thay đổi tính tình.
Lúc này, An Sở ra mặt vì Trương Ngọc Phân mặc dù có hơi ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cũng là hợp tình hợp lý.
Thấy việc này còn có dị nghị, ông ấy cũng không vội viết văn thư.
Làm đại đội trưởng đại đội hỗn hợp họ có một chuyện rất tốt, đó là không cần nể mặt bất luận kẻ nào.
Từ một mức độ nào đó mà nói, Tiền Tiến là tồn tại công chính nhất trong tất cả các đại đội trưởng.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, ông ấy vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ đại đội trưởng.
Dù sao, An Kiến Nghiệp còn làm việc thiên tư cho con dâu làm nhân viên ghi điểm thoải mái, ông ấy lại chưa từng vớt chỗ tốt gì cho người trong nhà.
Đương nhiên chỗ tốt tàng hình thì không ít, nếu không, ông ấy cũng không đáng lao tâm lao lực làm đại đội trưởng này.
Trương Ngọc Phân vốn đang thê lương, dần dần ổn định lại: "Không sai, cha, đồ của cha có thể tùy ý cha đều để lại cho em trai, nhưng đồ mẹ con, phải cho con."
Trương Thành Phú vốn còn có chút không đành lòng đối với Trương Ngọc Phân, nghe Trương Ngọc Phân nói như vậy, chút áy náy không đáng giá kia lập tức liền không còn.
"Cái nhà này là của Trương gia tao, mày là đứa con gái lấy đâu ra mặt mũi phân gia sản anh em mày?"
“Bởi vì, Trương Ngọc Trụ không phải con của mẹ tôi.” Trương Ngọc Phân thản nhiên nói.
Đối với người cha khi còn bé cũng từng để mình ngồi trên vai này, cô ấy đã không còn tình cảm gì nữa.
Trước kia, cô ấy vẫn đổ lỗi nguyên nhân cha xa lạ lạnh nhạt đối với cô ấy cho Giả Nhị Thúy, nhưng trải qua bốn lần trốn về nhà này, khiến cô ấy biết, cha, từ ngày tái hôn, đã là của người khác.
Trương Ngọc Phân liếc nhìn tiểu viện, An Sở nói không sai, từng viên gạch từng viên ngói ở đây đều có công lao của mẹ cô ấy, cô ấy có tư cách ở lại đây.
An Sở thấy Trương Ngọc Phân có thể tự mình đứng lên, liền không nhúng tay nữa.
Cô đứng ở bên cửa viện, áp trận cho Trương Ngọc Phân chưa từng gặp mặt nhưng trải qua những chuyện tương tự.
Dần dần, bên cạnh An Sở tụ lại một đống người.
Cô gái lớn cô vợ nhỏ trẻ tuổi xem náo nhiệt gần như đều đứng ở bên người An Sở, chứng kiến Trương Ngọc Phân tranh thủ quyền lợi vì mình.
“Đúng, là như vậy không sai.” Hà Hoa lập tức phụ họa lời chị em nhà mình.
“Đúng vậy, lão Trương, ông phải đưa phần Ngọc Phân cho con bé, đây là mẹ ruột người ta để lại.” Dương Lập Xuân cũng đồng ý.
“Đúng vậy, nên như vậy!” Điền Đông Mai dẫn đầu một đám cô gái lớn cô vợ trẻ cũng nhao nhao lên tiếng ủng hộ.
Đều nói người phụ nữ là lục bình vô căn, các cô đều là con gái và vợ của người ta, không bảo đảm ngày nào đó sẽ gặp phải chuyện giống như Trương Ngọc Phân.
Chỉ là đồng tình, các cô có lẽ sẽ không lên tiếng, nhưng chuyện có thể liên quan đến mình, các cô nguyện ý nói một câu công đạo.
Tiền Tiến viết văn thư đoạn tuyệt quan hệ dừng bút, bởi vì, ông ấy cũng cảm thấy lời nói của An Sở có đạo lý.
Không biết vì sao, lần trước ông ấy đã cảm thấy An Sở và trước kia không giống nhau.
Đương nhiên, trước đây ông ấy không tiếp xúc nhiều với An Sở, trước kia An Sở trông như thế nào, ông ấy cũng nhận thức theo dòng người.
Con dâu ông ấy Điền Đông Mai ở nhà từng nói qua cái gì tâm lý học, cái gì ví dụ, ông ấy cũng đồng ý An Sở là bị kích thích lớn mới thay đổi tính tình.
Lúc này, An Sở ra mặt vì Trương Ngọc Phân mặc dù có hơi ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cũng là hợp tình hợp lý.
Thấy việc này còn có dị nghị, ông ấy cũng không vội viết văn thư.
Làm đại đội trưởng đại đội hỗn hợp họ có một chuyện rất tốt, đó là không cần nể mặt bất luận kẻ nào.
Từ một mức độ nào đó mà nói, Tiền Tiến là tồn tại công chính nhất trong tất cả các đại đội trưởng.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, ông ấy vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ đại đội trưởng.
Dù sao, An Kiến Nghiệp còn làm việc thiên tư cho con dâu làm nhân viên ghi điểm thoải mái, ông ấy lại chưa từng vớt chỗ tốt gì cho người trong nhà.
Đương nhiên chỗ tốt tàng hình thì không ít, nếu không, ông ấy cũng không đáng lao tâm lao lực làm đại đội trưởng này.
Trương Ngọc Phân vốn đang thê lương, dần dần ổn định lại: "Không sai, cha, đồ của cha có thể tùy ý cha đều để lại cho em trai, nhưng đồ mẹ con, phải cho con."
Trương Thành Phú vốn còn có chút không đành lòng đối với Trương Ngọc Phân, nghe Trương Ngọc Phân nói như vậy, chút áy náy không đáng giá kia lập tức liền không còn.
"Cái nhà này là của Trương gia tao, mày là đứa con gái lấy đâu ra mặt mũi phân gia sản anh em mày?"
“Bởi vì, Trương Ngọc Trụ không phải con của mẹ tôi.” Trương Ngọc Phân thản nhiên nói.
Đối với người cha khi còn bé cũng từng để mình ngồi trên vai này, cô ấy đã không còn tình cảm gì nữa.
Trước kia, cô ấy vẫn đổ lỗi nguyên nhân cha xa lạ lạnh nhạt đối với cô ấy cho Giả Nhị Thúy, nhưng trải qua bốn lần trốn về nhà này, khiến cô ấy biết, cha, từ ngày tái hôn, đã là của người khác.
Trương Ngọc Phân liếc nhìn tiểu viện, An Sở nói không sai, từng viên gạch từng viên ngói ở đây đều có công lao của mẹ cô ấy, cô ấy có tư cách ở lại đây.
An Sở thấy Trương Ngọc Phân có thể tự mình đứng lên, liền không nhúng tay nữa.
Cô đứng ở bên cửa viện, áp trận cho Trương Ngọc Phân chưa từng gặp mặt nhưng trải qua những chuyện tương tự.
Dần dần, bên cạnh An Sở tụ lại một đống người.
Cô gái lớn cô vợ nhỏ trẻ tuổi xem náo nhiệt gần như đều đứng ở bên người An Sở, chứng kiến Trương Ngọc Phân tranh thủ quyền lợi vì mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.