Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 50:
Mạn Thu
17/08/2024
Giả Nhị Thúy nghẹn một hơi ở ngực, nghẹn đến mức bà ta run rẩy chỉ tay Trương Ngọc Phân nửa ngày, lại nói không nên lời nửa câu.
Cuối cùng, vẫn là Trương Thành Phú lên tiếng kết thúc trò khôi hài này.
“Được rồi, chia!” Ánh mắt Trương Thành Phú phức tạp nhìn Trương Ngọc Phân, chỉ vào gian nhỏ phía tây, “Gian kia cho mày.”
“Đại đội trưởng, ông viết văn thư đoạn tuyệt quan hệ đi.”
Tiền Tiến đưa mắt nhìn căn phòng nhỏ phía tây, thấy Trương Ngọc Phân không phản đối, sau khi viết xong công văn đoạn tuyệt quan hệ ghi chú rõ sở hữu căn phòng nhỏ thì ký tên làm nhân chứng.
Thấy thế, Trương Ngọc Phân nhận bút, trịnh trọng ký tên mình.
Sau đó là Trương Thành Phú, sau đó là Giả Nhị Thúy không tình không nguyện.
Trò khôi hài của Trương gia kết thúc, người vây xem dần dần tản đi.
An Sở nắm tay An Tây trên đường về nhà, bị Điền Đông Mai gọi lại: "An Sở, ngày mai chúng ta cùng lên núi hái quả dại đi.”
"Đúng vậy, An Sở, cùng đi đi" Miêu Hồng Cúc nhiệt tình nói, "Sắp tới thu hoạch, thừa dịp gần đây việc ít, chúng ta cùng lên núi chơi đi."
Chuyện An Sở vừa mới giúp Trương Ngọc Phân tranh thủ lợi ích, khiến các đồng chí nữ ở đây tràn ngập hảo cảm với cô.
Trong nháy mắt, hình tượng An Sở trong lòng các cô thuận lợi đổi mới.
An Sở nghe lên núi, liền nghĩ đến sáu mươi đồng, không chút do dự liền đồng ý.
“Được, vậy sáng mai tôi đến nhà cô gọi.” Điền Đông Mai nói.
“Được.”
An Tây:...... Thì ra mẹ cô bé ở đại đội có nhân duyên tốt như vậy!
Đến lúc này, An Tây hoàn toàn vứt ra sau đầu những lời khó nghe mà người An gia nói về An Sở đời trước.
Bọn họ đều là lừa gạt!
Sau khi về đến nhà, An Chu và An Tây bắt đầu xử lý gà rừng.
Làm những việc này, An Tây thuần thục hơn An Sở nhiều.
An Sở bây giờ là người An Tây tin tưởng ỷ lại nhất, An Tây cũng không che giấu nữa, kéo cổ gà ra lấy máu, nấu nước sôi, rút lông, mổ bụng...
Những việc này, tất nhiên là An Sở làm, nhưng hầu như đều do An Tây chỉ đạo.
Không có cách nào, An Sở cô, chỉ biết nướng thịt.
Đáng tiếc là, tay nghề nướng thịt của An Sở vẫn không thể triển lãm.
Chủ yếu là mùi thịt nướng quá thơm, các cô không có cách nào giải thích nguồn gốc thịt gà.
Trong nhà An Sở lại không nuôi những gia súc này, mà cung tiêu xã trên trấn, được công nhận là không mua được thịt.
Cuối cùng, hai mẹ con đóng cửa viện, chặn cửa phòng bếp, hầm gà rừng.
An Sở rất tự nhiên bẻ chân gà rừng bỏ vào trong bát An Tây.
An Tây ngây ngẩn cả người, theo thói quen, lúc canh gà vừa bưng ra, cô bé thậm chí không dám thò đũa vào trong bát.
Mùi thơm của thịt gà xông vào mũi, trong hơi nóng, hốc mắt An Tây đỏ lên.
"Mau ăn đi, không thơm sao?" An Sở cắn miếng thịt đùi gà, tuy rằng so ra kém thịt cô nướng, nhưng ăn rất ngon.
An Tây nở nụ cười, chân chính nở nụ cười.
Cô bé hung hăng cắn một miếng vào đùi gà: "Thơm!”
Hai mẹ con nhìn nhau cười, cùng nhau thưởng thức bữa tối.
Phương Đào cách vách dùng sức ngửi: "Kỳ quái, vừa rồi giống như ngửi được mùi thơm canh gà?"
An gia, Lý Hương Quế không yên lòng múc cơm trong bát, suy đoán bọn An Sở có thể lại ăn trứng chiên dầu mỡ hay không.
Trước kia, trên bàn cơm chỉ có cô ta nói nhiều nhất, hiện tại đột nhiên an tĩnh lại, mọi người còn có hơi không quen.
Chỉ là, bởi vì chuyện xảy ra ở Trương gia, người An gia bao gồm cả An Diệu Tông đều bị người ta đuổi theo trêu ghẹo, hỏi bọn họ có chia thứ gì cho An Sở hay không, trong lòng bọn họ đều không thoải mái, liền không biết nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Trương Thành Phú lên tiếng kết thúc trò khôi hài này.
“Được rồi, chia!” Ánh mắt Trương Thành Phú phức tạp nhìn Trương Ngọc Phân, chỉ vào gian nhỏ phía tây, “Gian kia cho mày.”
“Đại đội trưởng, ông viết văn thư đoạn tuyệt quan hệ đi.”
Tiền Tiến đưa mắt nhìn căn phòng nhỏ phía tây, thấy Trương Ngọc Phân không phản đối, sau khi viết xong công văn đoạn tuyệt quan hệ ghi chú rõ sở hữu căn phòng nhỏ thì ký tên làm nhân chứng.
Thấy thế, Trương Ngọc Phân nhận bút, trịnh trọng ký tên mình.
Sau đó là Trương Thành Phú, sau đó là Giả Nhị Thúy không tình không nguyện.
Trò khôi hài của Trương gia kết thúc, người vây xem dần dần tản đi.
An Sở nắm tay An Tây trên đường về nhà, bị Điền Đông Mai gọi lại: "An Sở, ngày mai chúng ta cùng lên núi hái quả dại đi.”
"Đúng vậy, An Sở, cùng đi đi" Miêu Hồng Cúc nhiệt tình nói, "Sắp tới thu hoạch, thừa dịp gần đây việc ít, chúng ta cùng lên núi chơi đi."
Chuyện An Sở vừa mới giúp Trương Ngọc Phân tranh thủ lợi ích, khiến các đồng chí nữ ở đây tràn ngập hảo cảm với cô.
Trong nháy mắt, hình tượng An Sở trong lòng các cô thuận lợi đổi mới.
An Sở nghe lên núi, liền nghĩ đến sáu mươi đồng, không chút do dự liền đồng ý.
“Được, vậy sáng mai tôi đến nhà cô gọi.” Điền Đông Mai nói.
“Được.”
An Tây:...... Thì ra mẹ cô bé ở đại đội có nhân duyên tốt như vậy!
Đến lúc này, An Tây hoàn toàn vứt ra sau đầu những lời khó nghe mà người An gia nói về An Sở đời trước.
Bọn họ đều là lừa gạt!
Sau khi về đến nhà, An Chu và An Tây bắt đầu xử lý gà rừng.
Làm những việc này, An Tây thuần thục hơn An Sở nhiều.
An Sở bây giờ là người An Tây tin tưởng ỷ lại nhất, An Tây cũng không che giấu nữa, kéo cổ gà ra lấy máu, nấu nước sôi, rút lông, mổ bụng...
Những việc này, tất nhiên là An Sở làm, nhưng hầu như đều do An Tây chỉ đạo.
Không có cách nào, An Sở cô, chỉ biết nướng thịt.
Đáng tiếc là, tay nghề nướng thịt của An Sở vẫn không thể triển lãm.
Chủ yếu là mùi thịt nướng quá thơm, các cô không có cách nào giải thích nguồn gốc thịt gà.
Trong nhà An Sở lại không nuôi những gia súc này, mà cung tiêu xã trên trấn, được công nhận là không mua được thịt.
Cuối cùng, hai mẹ con đóng cửa viện, chặn cửa phòng bếp, hầm gà rừng.
An Sở rất tự nhiên bẻ chân gà rừng bỏ vào trong bát An Tây.
An Tây ngây ngẩn cả người, theo thói quen, lúc canh gà vừa bưng ra, cô bé thậm chí không dám thò đũa vào trong bát.
Mùi thơm của thịt gà xông vào mũi, trong hơi nóng, hốc mắt An Tây đỏ lên.
"Mau ăn đi, không thơm sao?" An Sở cắn miếng thịt đùi gà, tuy rằng so ra kém thịt cô nướng, nhưng ăn rất ngon.
An Tây nở nụ cười, chân chính nở nụ cười.
Cô bé hung hăng cắn một miếng vào đùi gà: "Thơm!”
Hai mẹ con nhìn nhau cười, cùng nhau thưởng thức bữa tối.
Phương Đào cách vách dùng sức ngửi: "Kỳ quái, vừa rồi giống như ngửi được mùi thơm canh gà?"
An gia, Lý Hương Quế không yên lòng múc cơm trong bát, suy đoán bọn An Sở có thể lại ăn trứng chiên dầu mỡ hay không.
Trước kia, trên bàn cơm chỉ có cô ta nói nhiều nhất, hiện tại đột nhiên an tĩnh lại, mọi người còn có hơi không quen.
Chỉ là, bởi vì chuyện xảy ra ở Trương gia, người An gia bao gồm cả An Diệu Tông đều bị người ta đuổi theo trêu ghẹo, hỏi bọn họ có chia thứ gì cho An Sở hay không, trong lòng bọn họ đều không thoải mái, liền không biết nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.